Mười lăm ngày trước khi thi hành án. Lục Đông Phong ngày nào cũng đến đòi gặp nhưng Hạ Kiều Nghi một lần cũng không đồng ý gặp anh.
Cai ngục đi tới, đưa cho cô đồ ăn trưa. Thông qua cánh cửa giam cầm, nhìn cô gái thần sắc ảm đạm, cô đơn ngồi quay lưng lại với bên ngoài, trong lòng chua xót. Anh ta nhịn không được mà nói:
“Hôm nay là ngày cuối rồi, tôi chưa thấy ai nhẫn tâm như cô đâu đấy. Không định gặp cậu ấy một lần cuối hay sao?”
Hạ Kiều Nghi không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn cất lên:
“Không gặp.”
“Cô đừng cố chấp nữa, bỏ lỡ lần này thì chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Cô chết đi thì thôi, nhưng cậu ấy sống trên đời sẽ rất dằn vặt, rất tiếc nuối. Như vậy là quá tàn nhẫn với cậu ấy, cô biết không?”
Hạ Kiều Nghi lạnh lùng đáp trả:
“Đối với bản thân tôi, tôi còn tàn nhẫn thì với anh ấy… anh nghĩ tôi quan tâm sao?”
Cai ngục nghe vậy chỉ biết người này hết thuốc chữa thật rồi. Lắc đầu thở dài, trước khi rời đi đã bỏ lại một câu:
“Tôi chưa thấy ai máu lạnh vô tình như cô cả.”
Ừ.
Hạ Kiều Nghi cười đầy khổ sở, tiếng cười vang vọng. Cười đến bật khóc.
Cai ngục nghĩ ngợi, vẫn là ra bên ngoài. Nhìn người đàn ông khi trước gương mặt tuấn tú nay đã bị che phủ bởi lớp râu, hiện tại anh đã độ tuổi gần bốn mươi. Hơn hai năm trước gặp anh, còn là người đàn ông khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901304/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.