Đến nói một chút Lục Đông Phong cũng không để cô nói. Hạ Kiều Nghi vùng vẫy tránh đi bàn tay anh đang không ngừng nhào nặn bộ ngực của mình.
“Tên điên này.”
“Ừ.”
Ừ… ừ tổ tông nhà anh đấy. Hu hu.
Lục Đông Phong chẳng mấy để ý, bàn tay anh nhanh chóng kéo trượt dây váy thắt eo của cô. Phần cổ áo cũng bị anh tuột xuống một bên để lộ ra cánh cổ trắng nõn. Không ngừng ngấu nghiến hôn hít.
“Anh có dừng lại không hả?”
Hạ Kiều Nghi tức tối hét lớn.
Lục Đông Phong dường như cũng bị tiếng hét này của cô làm cho giật mình tỉnh lại, anh nhất thời khựng lại. Quả thực là không nghĩ rằng mình lại mất kiểm soát như thế. Cơ mà anh không hối hận, một chút cũng không.
Trong ánh mắt anh giấu không được vẻ thèm thuồng. Điều này khiến Hạ Kiều Nghi giận tím cả mặt nhưng cũng lại không nỡ.
Anh như tên cầm thú vậy đấy, thế mà ban nãy ở trước mặt mẹ cô còn ra vẻ chính trực uy nghiêm lắm, còn to mồm nói đưa cô đi thư giãn giải tỏa áp lực. Ai ngờ vẫn là kéo vào khách sạn.
“Hôm nay không được.”
Cô quay mặt tránh đi ánh mắt của anh.
“Sao vậy?”
Lục Đông Phong nghi hoặc, giây sau thì vẻ ngỡ ngàng:
“Em đến tháng ư?”
Hạ Kiều Nghi trong đầu nảy bóng điện sáng, đang định gật đầu lia lịa thì nghe anh tiếp tục tự hỏi tự trả lời:
“Đâu phải, tầm này tháng trước đâu có. Nghi, đừng lừa anh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901278/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.