(Chú ý: Phần dưới có H ai không thích thì cứ lướt qua nha!)
Khi Lục Đông Phong đến nhà, nhìn thấy Dương Lan Anh ở tại nhà của cô thì khá bất ngờ.
“Anh Lục.”
Dương Lan Anh xấu hổ chào một tiếng, sau đó quay sang nhìn Hạ Kiều Nghi.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Ừ. Có gì cứ nhắn tin qua cho tôi.”
Dương Lan Anh gật gật đầu sau đó rời đi.
Lục Đông Phong tiễn khách giúp cho cô sau đó mới tiến tới ôm cô, vừa hôn lên đôi môi ngọt ngào. Hạ Kiều Nghi cau có đẩy anh ra.
“Anh có biết trong phòng khách còn lắp camera không hả?”
Mẹ cô chắc chắn sẽ xem được.
Lục Đông Phong chẳng mấy để tâm.
“Dù sao mẹ cũng biết rồi.”
“Nhưng phải biết xấu hổ chứ.”
Nói rồi nắm tay kéo anh vào phòng. Lục Đông Phong vừa vào đã như sói đói vồ lấy cô. Anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, một tay ấn lấy gáy của cô ép cho nụ hôn càng sâu hơn. Cuối cùng khi Lục Đông Phong thực sự không chịu được nữa, anh gằn giọng khe khẽ bên tai cô:
“Bảo bối, anh muốn.”
Hạ Kiều Nghi cũng không kém anh. Cô trượt khỏi cánh tay đang ôm mình của anh. Cạy mở đai lưng trên trang phục của quân nhân, chiếc quần dài nhanh chóng bị cô tuột xuống để lộ ra quần boxer chỉ có thể che đi hình dáng chứ không thể giấu đi được sự bành trướng của vật to lớn đầy uy mãnh kia.
Hạ Kiều Nghi đầu gối quỳ dưới đất, cánh tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901235/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.