Ngày hôm sau, Lục Đông Phong đưa cô đến thẳng bệnh viện.
Ngữ Thu Mai đã tới từ trước. Hạ Kiều Nghi vừa vào đã nói chuyện với cô ấy, để mặc Lục Đông Phong muốn làm gì thì làm. Kỳ thực anh cũng chỉ ngồi nhìn ngắm cô.
Ngữ Thu Mai thấy ánh mắt si tình của Lục Đông Phong, cô ấy chỉ biết cười trêu chọc Hạ Kiều Nghi. Hạ Kiều Nghi đối diện với sự ngây thơ của những lứa tuổi mới lớn, cô cũng ngại mà quay sang liếc mắt với anh.
“Anh đi ra kia ngồi đi.”
Cô chỉ tay về hướng ghế cuối dãy hành lang. Lục Đông Phong lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh ngồi đây.”
Hạ Kiều Nghi sầm mặt xuống.
“Vậy em đi.”
“Ơ thôi mà… Để anh…”
Anh rất không tình nguyện mà đứng lên đi về phía đó ngồi. Dù cách một khoảng vẫn không thể ngăn được anh ngắm cô.
“Được rồi, đừng cười nữa.”
Hạ Kiều Nghi nhìn anh ngồi yên vị mới quay sang nói với Ngữ Thu Mai.
“Cậu thử nói xem cô ta có đến không?”
Ngữ Thu Mai cũng bình ổn lại, sau lại tò mò hỏi.
“Có.”
Hạ Kiều Nghi vừa dứt lời, thang máy của bệnh viện “ting” một tiếng, mở ra.
Một cô gái xuất hiện, bên ngoài choàng một chiếc áo chống nắng kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra một chút bắp chân cùng đôi giày thể thao có thể thấy ống quần bò jean. Bên trên đội mũ vành lớn, đeo kính đen cùng khẩu trang.
“Hôm nay cũng đâu nắng lắm nhỉ?”
Ngữ Thu Mai chưa nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901220/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.