Hạ Kiều Nghi không nói gì, cô vòng tay ôm lấy hông mẹ. Áp mặt vào người mẹ khóc lóc. Dường như bây giờ chỉ có nước mắt mới khiến cô vơi đi được phần nào những tội ác mà kiếp trước mình làm ra.
Hạ Lam ôm cô vào lòng, dù bà không biết được tại sao con gái lại có thể khóc lóc đau đớn như vậy nhưng chỉ thế cũng đủ khiến trái tim bà nhói lên từng cơn. Con gái là tất cả đối với bà.
Một lúc sau, khi tiếng khóc ngày càng nhỏ dần thưa thớt rồi tắt hẳn. Bà mới nhỏ giọng hiền dịu lên tiếng.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Hạ Kiều Nghi nhìn vào mắt bà, có lúc cô thực muốn nói với mẹ là do mình trọng sinh. Đời trước mình sống một đời tội lỗi. Gián tiếp đẩy bà vào đường chết, sau đấy còn giết người… để xem bà còn thương nổi cô hay không?
Chứ đối diện với tình cảm ấm áp thế này cô càng dằn vặt đau đớn.
Vậy nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ. Cô không thể nói vì bây giờ thấy mình cũng thật ích kỷ. Tham lam muốn hưởng tình cảm ấm áp này của mẹ và Lục Đông Phong.
Sự mâu thuẫn này khiến cô khó chịu đến phát điên.
“Không có chuyện gì đâu mẹ. Con lo cho anh ấy quá thôi.”
Hạ Lam định khuyên cô mấy câu mà nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ thở dài.
“Đừng quá lo lắng. Đông Phong sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
“Vâng.”
Mẹ ở bên cạnh có hỏi han cô về việc làm bài xem có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901202/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.