Lục Đông Phong ngược lại xem thường ý đồ của anh ta.
“Có vấn đề gì sao?”
Trọng Quân Dương nhướn mày, thản nhiên lắc đầu:
“Không vấn đề.”
Chuyện cỏn con này mà dọa được Lục Đông Phong thì cái danh Lục Thiếu tá tài ba chỉ là danh hão rồi.
Hai người ngồi đối diện nhau. Không khí có chút trầm mặc, thực chất là đang đấu trí căng thẳng. Lục Đông Phong ngồi trên ghế sô pha bằng da quý hiếm, chân vắt chéo, lưng hơi ngả về sau. Cánh tay tùy ý vắt lên thành ghế. Cảm giác lúc này mà có trà thì anh sẽ ung dung thưởng trà chứ không màng gì cả. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến anh.
Trọng Quân Dương nhìn anh gần như là không chớp mắt, rõ ràng hai người vẫn luôn quan sát tâm tư của nhau thông qua đôi mắt.
Sau cùng vẫn là Trọng Quân Dương chủ động lên tiếng:
“Một người uy nghiêm như Lục Thiếu tá, ngày hôm nay thật khiến Trọng Quân Dương tôi mở mang tầm mắt. Có thể sẵn sàng bỏ lại công văn ở nhà để tới đây vui chơi.”
Lục Đông Phong khóe môi hơi nhếch lên:
“Công văn dù sao cũng không thể chạy theo người khác. Tôi làm nhanh hay chậm thì nó vẫn ở đó.”
Còn bạn gái nếu không dỗ dành yêu thương thì chắc chắn sẽ tuột mất khỏi tầm tay. Lúc đó thì có gì quan trọng nữa?
Thật ra, Lục Đông Phong của đời trước cũng như vậy. Anh cho rằng công văn là vật không thể biến mất, nhưng nếu anh không giữ chân Hạ Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901181/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.