Chương trước
Chương sau
Lục Đông Phong ngược lại xem thường ý đồ của anh ta.

“Có vấn đề gì sao?”

Trọng Quân Dương nhướn mày, thản nhiên lắc đầu:

“Không vấn đề.”

Chuyện cỏn con này mà dọa được Lục Đông Phong thì cái danh Lục Thiếu tá tài ba chỉ là danh hão rồi.

Hai người ngồi đối diện nhau. Không khí có chút trầm mặc, thực chất là đang đấu trí căng thẳng. Lục Đông Phong ngồi trên ghế sô pha bằng da quý hiếm, chân vắt chéo, lưng hơi ngả về sau. Cánh tay tùy ý vắt lên thành ghế. Cảm giác lúc này mà có trà thì anh sẽ ung dung thưởng trà chứ không màng gì cả. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến anh.

Trọng Quân Dương nhìn anh gần như là không chớp mắt, rõ ràng hai người vẫn luôn quan sát tâm tư của nhau thông qua đôi mắt.

Sau cùng vẫn là Trọng Quân Dương chủ động lên tiếng:

“Một người uy nghiêm như Lục Thiếu tá, ngày hôm nay thật khiến Trọng Quân Dương tôi mở mang tầm mắt. Có thể sẵn sàng bỏ lại công văn ở nhà để tới đây vui chơi.”

Lục Đông Phong khóe môi hơi nhếch lên:

“Công văn dù sao cũng không thể chạy theo người khác. Tôi làm nhanh hay chậm thì nó vẫn ở đó.”

Còn bạn gái nếu không dỗ dành yêu thương thì chắc chắn sẽ tuột mất khỏi tầm tay. Lúc đó thì có gì quan trọng nữa?

Thật ra, Lục Đông Phong của đời trước cũng như vậy. Anh cho rằng công văn là vật không thể biến mất, nhưng nếu anh không giữ chân Hạ Kiều Nghi thì cô sẽ càng ngày càng rời xa. Không nhận ra rằng chính mình ngày một bỏ bê công việc chạy theo duyên tình. Để rồi đến cuối cả tình và sự nghiệp đều tiêu tàn.



Hạ Kiều Nghi vốn đã nhìn ra điểm này. Còn quyết định có lặp lại vết xe đổ hay không là phụ thuộc vào cô…

Trọng Quân Dương ánh mắt lướt qua một tia không vui. Trong thời điểm này khu phố Thịnh Vượng đặc biệt gấp gáp, đâu rảnh rỗi như ý của Lục Đông Phong?

Tính ra người của anh ta đã nộp dự án lên được hơn ba tuần. Theo lệ thường những dự án được đánh dấu đỏ đều là những dự án quan trọng. Thời hạn không quá hai tuần phải duyệt xong.

Lục Đông Phong sẽ không thể nào không biết điều này. Chỉ có thể căn cứ vào việc anh ta cố ý làm khó. Trọng Quân Dương nhìn vào vẻ ung dung bình thản kia… Có khi nào đã bị người khác động tay động chân?

Không thể nào, Lục Đông Phong vốn nổi tiếng trong giới là người chính trực nghiêm minh, không bao giờ nhận hối lộ. Chẳng thể nào lại vì chút lợi ích mà gây ra chuyện chậm trễ này.

Rồi chợt…

Trong đầu Trọng Quân Dương hiện đến nụ cười của cô gái khi ở tại nhà hàng trên con đường của khu phố Thịnh Vượng… Quả nhiên, Lục Đông Phong chính là ham mê nữ sắc bỏ bê công việc.

Sau khi xác định được đây không phải địch, Trọng Quân Dương liền chủ động mở lời:

“Biết rằng là vậy, nhưng Lục Thiếu tá cũng hiểu được sự gấp gáp của khu phố Thịnh Vượng, không phải sao?”

Lục Đông Phong vẻ gật đầu:

“Đương nhiên rồi.”

Sau đó anh cao giọng, nét mặt có chút không thành thật:

“Chuyện của khu phố Thịnh Vượng tôi đương nhiên sẽ giải quyết.”

“Vậy khi nào…?”



Trọng Quân Dương chưa dứt lời, Lục Đông Phong đã ngắt lời anh:

“Trọng Thiếu yên tâm. Dự án của khu phố Thịnh Vượng là một dự án lớn, việc này các cấp các ngành đều biết. Cho nên trong thời gian sớm nhất tôi sẽ hoàn thành.”

Rõ ràng lời đều là thiện ý, tuy nhiên Trọng Quân Dương hiểu rằng ‘sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất’ của Lục Đông Phong thật không biết là bao giờ. Lục Đông Phong trong mắt Trọng Quân Dương như thể đang bày tỏ thái độ trung lập của anh đối với thời cuộc. Lục Đông Phong hiện tại không là thù, tuyệt đối cũng sẽ không phải là bạn.



Lúc Hạ Kiều Nghi tắm xong ra ngoài, bên ngoài Lục Đông Phong đang tiễn khách ra đến cửa. Nghe động tĩnh, mấy người đàn ông quay qua. Hạ Kiều Nghi không nhìn ai ngoài Lục Đông Phong, thực ra cô đang trốn tránh ánh mắt dò thám của Trọng Quân Dương.

Dưới ánh mắt như lột tả mọi thứ của anh ta, cô cảm giác từng lỗ chân lông đều bị dựng ngược lên. Không thể phủ nhận lúc này lòng cô đang run rẩy, dù sao đời trước suốt một thập kỷ cô đã dành hết lòng mình dâng hiến cho anh…

Đáng lý sau khi anh đã đưa mình vào con đường chết thì cô nên hận anh mới đúng, nhưng dù thế nào khi đối diện với anh cô vẫn cứ không thể làm như vậy được. Hỏi cô còn tình cảm với anh không, thật ra lòng cô cũng không rõ.

Nhưng hỏi cô có sẵn sàng từ bỏ Lục Đông Phong theo Trọng Quân Dương không thì cô tuyệt nói sẽ lắc đầu. Một lần đã là quá đủ rồi, cô không muốn chính mình sau khi sống lại một kiếp vẫn cứ ngu ngốc như vậy.

Cô sẽ chứng minh cho Hàn Triết thấy, kiếp này cô không hề yêu Lục Đông Phong vì muốn làm Bồ Tát sống, mà cô thực lòng bị tình cảm trân thành, kiên trì của anh lay động. Cô yêu anh, đơn giản thế thôi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, thực tế lại khó khăn vô kể.

Bởi đời đâu có như mình mong muốn khi mà tần suất Trọng Quân Dương hướng về phía cô đã nhiều hơn mức bình thường? Cô không phải ông trời, càng không thể biết trước được tương lai ra sao?

Liệu không còn sự ngăn cản của cô, Trọng Quân Dương có thực sự yêu Thẩm Yến Ngọc đến chết đi sống lại, sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ Thẩm Yến Ngọc như kiếp trước hay không?

Tất cả… Còn khó nói lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.