Nghe tiếng bước chân gần đến, Hướng Ánh Dương vội vàng lau nước mắt, thối lui vào một góc, ngồi lặng.
Bên ngoài, giám đốc cô nhi viện và sơ quản phòng con bé nói chuyện với nhau.
“Hôm trước, cô gái tên Kiều Nghi đó có tới gặp tôi nói muốn nhận nuôi con bé Dương.”
“Giám đốc không đồng ý sao?”
“Ừ, tại không hợp pháp, với lại tôi không tin tưởng cô gái đó lắm. Trẻ người non dạ, biết đâu chừng đưa con bé Dương về lại khổ nó thêm một lần nữa.”
Giám đốc cô nhi viện hơi ngừng một chút, giọng có chút khó xử nói:
“Sáng nay có người đã gọi điện tới cho tôi, nghe giới thiệu là chủ tịch tập đoàn gì gì đó… giàu mà hiếm muộn, không cưới vợ nên đang muốn tới tìm một đứa trẻ để nhận nuôi. Anh ta đã hẹn hai ngày nữa qua đây rồi.”
“Ý giám đốc là…”
Giám đốc chợt ra hiệu suỵt.
Sơ quản phòng lập tức dừng lại, chỉ chỉ tay vào trong, không biết nơi đó có Hướng Ánh Dương hay không, nhỏ giọng thì thầm:
“Giám đốc cân nhắc con bé Dương sao?”
Giám đốc gật đầu, nghĩ gì đó mà thở dài, cố ý nói lớn:
“Nếu gia đình người ta tốt một chút, cũng nên ‘gả con’ của mình đi thôi. Cuộc đời định sẵn rồi, biết đâu chừng mỗi đứa trẻ trong cô nhi viện của chúng ta đều sẽ có một cuộc sống tốt hơn…”
‘...’
…
Vỏn vẹn đã năm ngày Lục Đông Phong không liên hệ với mình. Đến nước này, Hạ Kiều Nghi không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901129/chuong-87.html