Lục Tiến đưa mắt nhìn cấp dưới, một người lập tức đưa tập tài liệu về phía anh. Cố Giai Khải theo quán tính định nhận lấy tài liệu xem trước rồi thông báo cho anh, Lục Tiến đột nhiên nói:
“Cái này tôi nghĩ Hoa tổng vẫn nên tự mình xem thì hơn. Chúng tôi dù thế nào vẫn muốn tôn trọng ‘quyền riêng tư’ của anh.”
Cố Giai Khải cong vành môi khinh thường, vẫn cố ý muốn mở ra nhưng lúc này Hàn Triết đã cảnh giác bảo cậu ta đặt lại tập tài liệu lên bàn. Cố Giai Khải không nghĩ Hàn Triết sẽ làm vậy, nghĩ bụng cậu ta là đàn em ruột của anh, rốt cuộc vẫn có thứ gì đó anh không muốn cho cậu ta biết sao?
Y như rằng, Hàn Triết vừa hé một chút trang đầu sắc mặt đã đanh lại.
“Cậu ra ngoài trước đi.”
“Anh, có chuyện gì vậy? Đó là thứ gì mà em không thể biết hay sao?”
Cố Giai Khải không chịu.
Hàn Triết đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn qua cậu ta, cậu ta không cam tâm, trong ánh mắt là sự tủi thân nhưng vẫn bị hai tên cấp dưới của Lục Tiến kéo ra ngoài lấy cớ ‘đi uống nước’.
Đợi người đóng cửa lại, trong căn phòng chỉ còn lại hai người anh và Lục Tiến, Hàn Triết đã trào phúng:
“Đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, giờ thì tôi đã hiểu tại sao Trọng Dương Thị ngã nhanh như thế dưới tay các người rồi.”
Đó là bản sơ yếu lý lịch cùng với những thông tin liên quan đến Hàn Triết.
Lục Tiến cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901084/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.