Nhắn xong câu đó, Lục Ái Ái thấy ông ấy bỏ về, mà nhà cô ấy và nhà bác trai có xa đâu, ngay sát cạnh nhau.
Thật ra, vì mẹ mất sớm nên ba cô đối với cô cương nhu kết hợp, lúc cứng lúc mềm, lúc làm mẹ lúc làm cha. Thành ra cô cũng có chút cợt nhả. Ở nhà chỉ sợ hai người là anh họ và bác trai, đặt hai người này lên bàn cân còn nghiêng về phía Lục Đông Phong hơn.
Dù ba nói như thế, nhưng lúc sau cô vẫn thấy tài khoản ting ting mấy tiếng, số dư không ngừng tăng lên.
[Lo mà ăn uống đầy đủ, anh họ con giờ đã không giống như trước, đừng tưởng ba không biết anh con suốt ngày đi với gái, giờ làm gì có thời gian lo cho con nữa?]
Cô nhắn:
[Đa tạ daddy, hihi.] - [Tình cha con mãi bền chặt, giá mà ba lúc nào cũng đáng yêu như lúc ting ting cho con thì tốt!]
Ba gửi lại một nhãn dán tức giận nảy lửa.
Lục Ái Ái suýt thì phì cười, xong vội lấy lại cảm xúc, trên gương mặt bày ra vẻ lo lắng cho phù hợp với bối cảnh.
Lục Đông Phong sắc mặt căng thẳng vì tức giận, đến chất giọng cũng trở nên cứng nhắc như khi anh ở trong môi trường quân ngũ:
“Mẹ, việc mẹ lấy đá đập chân con trai mình như thế, mẹ hài lòng lắm sao?”
Lục phu nhân chỉ mạnh mẽ khi có Hoàng Cẩm Huyền luôn tỏ ra yếu đuối bên cạnh, lúc này đối mặt với con trai độc nhất của mình, bà có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901075/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.