Lục Đông Phong thấy đã kết thúc, nhanh chóng tạm biệt rồi tắt máy. Cảm giác gợn gợn chưa xuôi, anh phải gọi điện thoại cho Hạ Kiều Nghi, muốn nghe giọng nói của cô nhằm tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhưng đến cuộc thứ ba cô mới nghe máy.
“Alo?”
Hình như cô đang làm việc gì đó, cho nên tiếng alo có chút qua loa lại lạnh nhạt.
Lục Đông Phong lập tức vứt bỏ mặt nạ đàn ông, bản tính nữ liền muốn làm nũng với cô:
“Bé à, sao lại nói chuyện với anh như thế?”
Đầu bên kia đột nhiên im phăng phắc, sau đó một tràng cười vang lên.
Lục Đông Phong chưa hiểu chuyện gì, nghe tiếng sột soạt như tiếng bước chân, giọng cô nhỏ xíu truyền tới:
“Nói linh tinh gì thế, em vừa bật loa ngoài… mọi người nghe thấy hết rồi, xấu hổ chết đi được.”
Lục Đông Phong hơi bất ngờ. Xong lại cười:
“Kệ đi, anh cũng muốn mọi người biết anh yêu em.”
“Im đi, em đang bận. Tối nói chuyện.”
Dứt lời, cô không chần chừ dập tắt máy.
Nhưng gương mặt mệt mỏi lúc này đã hiện lên ý cười xinh đẹp.
Lục Đông Phong gọi lại cô không nghe, anh liền gửi vô số tin nhắn than khóc.
Cô đang đi làm từ thiện hai ngày với câu lạc bộ. Kể từ ngày biết cô trọng sinh, Lục Đông Phong không còn ngăn cản cô đi từ thiện nữa, anh cho rằng đó là việc nên làm vì nó khiến trái tim cô thanh thản.
Từ thời điểm nghiêm túc nói chuyện với mẹ đến nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901073/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.