Đây chẳng phải hàm ý cô chê anh nghèo sao?
Lục Đông Phong liếc xéo cô, rồi nói:
“Ngày ấy là ai chê thẻ của anh, bây giờ lại còn mỉa mai người ta nghèo nữa chứ.”
Và thế là anh trực tiếp ép cô cầm thẻ của mình. Lúc đó anh chưa biết cô trọng sinh, bây giờ nhớ lại, cô liền muốn nói cho anh nghe:
“Nhớ lần đầu tiên anh đưa thẻ ngân hàng cho em mà em không nhận không?”
Lục Đông Phong gật đầu.
“Vì sao vậy? Nó có liên quan gì tới đời trước ư?”
Cô cười hihi haha nói:
“Là bởi vì em chê đó. Ở đời trước, lần nào anh muốn đưa thẻ cho em cũng là thẻ đen, hạ xuống thẻ bạc nhất định phải chê rồi. Chê tình cảm của anh chưa đủ nhiều.”
Lục Đông Phong thoáng ngỡ ngàng, sau đó chợt làm ra vẻ thở dài:
“Bảo sao, nhiều lần anh đưa cho em mà em không nhận. Mãi lúc đưa thẻ đen mới ‘miễn cưỡng’ cầm lấy.”
Chữ ‘miễn cưỡng’ của anh cố ý nhấn mạnh.
Cô ngả người về phía anh:
“Anh tiếc rồi à?”
Anh gật đầu:
“Tiếc thì tiếc, nhưng đồ đã cho người khác quyết không nhận lại.”
Anh nói trêu cô như vậy, chứ cô nhận cho là anh vui rồi.
Đối với cô Lục Đông Phong đúng là không tiếc bất cứ thứ gì. Cô biết, ngoài công việc tại cơ quan, anh còn làm nhiều việc tay trái khác nữa, nguồn thu chính tất nhiên không phụ thuộc vào mức lương Thiếu tá ít ỏi. Vả lại, anh cũng góp vốn kinh doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901071/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.