Vừa tới bệnh viện, từ trong xe bà nhìn thấy xe của con trai lái rời đi. Trong lòng thầm đoán là Lục Đông Phong đã tới thăm Lục Đông Phương, đoán con trai đã không còn giận cha nó nữa rồi.
Nhưng khi bà theo y tá chỉ lên phòng chồng bà nằm, lại thấy con trai từ trong phòng chồng bà hằn học đi ra rồi đóng sầm cửa.
Bà khó hiểu hỏi:
“Ơ Đông Phong… Vừa rồi mẹ thấy xe con lái đi rồi kia mà…?”
Lục Đông Phong vừa nói chuyện nghiêm túc với Lục Đông Phương về chuyện của mẹ vợ tương lai. Không nhắc thì thôi, cứ nhắc đến là anh lại bực, cho dù thái độ của ông ăn năn hối lỗi thì anh vẫn thấy uất ức thay cho mẹ vợ và chính ông ấy cũng đã có vết nhơ trong cuộc hôn nhân của mình. Thật không chấp nhận được.
Nghe mẹ hỏi, anh lầm lì không buồn đáp lại, nhưng suy nghĩ một chút lại đột nhiên giở giọng hách dịch nói:
“Là Nghi, vợ con lái xe đấy!”
Sắc mặt bà lập tức khó coi:
“Sao con lại để cho con bé đó lái xe? Nhỡ nó đâm vào đâu đó làm hỏng xe thì sao hả?”
Lục Đông Phong hơi nhếch lông mày giống như mấy đứa con trai ngỗ nghịch chống đối cha mẹ, thật đáng đánh:
“Mẹ không biết à, người được giải trong cuộc đua xe ô tô mùa hè vừa rồi là học trò cưng của cô ấy đấy!”
Sắc mặt Đoàn Yên Miên càng hốt hoảng khó tin hơn.
Lục Đông Phong không quan tâm lắm, anh nói:
“Mẹ hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901065/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.