"Thôi đi, con đừng có giở chiêu khích tướng với mẹ."
Bà vạch trần ý đồ của anh là vậy. Nhưng khi tắt máy, lại thật sự suy nghĩ bà nên đăng gì.
Bà gọi điện hỏi quân sư Lục Ái Ái. Sau một hồi cặm cụi viết rồi xóa, xóa rồi viết từ dài đến ngắn, từ ngắn lại thu gọn lại thì hai bác cháu đã thực sự đăng được một bài viết rất sến sẩm lên mạng:
'Người đến, người đi kiểu gì cũng sẽ có người ở lại. Hy vọng, chần chừ rồi sẽ thành những tiếc nuối. Sáng tỏ nhất là việc trân trọng hiện thực.
Ngày ấy chủ Showroom hỏi: Chị mua xe cho con trai à?
Quà là tôi định tặng cho con dâu tương lai nhân dịp sinh nhật con bé.
Lúc được hỏi, tôi không dám nói ra vì sợ họ cười, sợ họ nói Lục gia ngốc nghếch bị đào mỏ. Muốn im lặng và bình yên sống qua ngày, chỉ là lại khiến cho con dâu tương lai phiền lòng vì những tin tức không đáng có.
Có nhiều người tốt bụng vào chỉ cách sống cho Lục gia, tôi cảm ơn, nhưng chúng tôi có cách sống riêng của mình, các bạn không phải chúng tôi thì sao có thể hiểu được? Tôi hy vọng, việc này dừng lại ở đây thôi, mọi thứ đừng nên đi quá xa, đụng đến pháp luật quả thực không hay vì các bạn trẻ đều đang đi học.’
Bài viết kèm theo hình ảnh chiếc xe ở Showroom bà đã chụp và một hai hình ảnh chụp màn hình bài viết tiêu cực ở trong group trường.
Mọi người nhanh chóng cập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901029/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.