Hạ Kiều Nghi trốn trong nhà vệ sinh khóc nấc lên, chưa bao giờ mà cô mong Lục Đông Phong xuất hiện như lúc này. Cô cảm thấy bản thân mình yếu đuối, cần có anh.
“Anh đâu rồi, anh đâu rồi…”
Nhìn màn hình báo thuê bao bận, cô liên tục lẩm bẩm, bàn tay không ngừng chà sát vào điện thoại.
Cho đến cuộc thứ ba Lục Đông Phong bắt máy, cô òa lên:
“Tại sao giờ anh mới nghe máy? Anh đang ở đâu thế, anh mau tới đây đi!!!”
Lục Đông Phong vừa kết thúc cuộc điện thoại bí mật với Lục Tiến ở bên dưới khu mua đồ ăn, nghe cô khóc, anh vội vàng cầm theo túi đồ ăn mới mua xong chạy lên.
“Nghi ơi, anh ở đây.”
Anh đứng bên ngoài, gọi với vào trong.
Hạ Kiều Nghi từ trong nhà vệ sinh chạy ra, nhìn thấy anh đã không chần chừ bất cứ giây nào mà ngã vào lòng anh.
“Đáng ghét, anh đã đi đâu vậy, tại sao lại để em một mình?”
Lục Đông Phong ôm chặt lấy cô, cười khẽ an ủi:
“Anh đi mua đồ ăn cho em và mẹ này.”
Cô không quan tâm, ở trong lòng anh khóc một lúc lâu, mặc kệ có bao nhiêu người đi qua nhìn hai người, cô cũng không để ý đến họ. Giờ khắc này, cô chỉ muốn suy nghĩ cho cảm xúc của mình thôi…
Đầu giờ chiều, cô và Lục Đông Phong quyết định đi tới nhà xác một lần. Vừa đúng lúc xe đẩy xác của Ngữ Tông Trạch đi ra, kéo theo đó tiếng khóc ầm ĩ của hai mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901002/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.