Tiểu Mãn mơ màng tỉnh dậy, cô đang ở trong phòng, “thế mà mình đã ngủ được tận 12 tiếng đồng hồ”, cô vương mình, nghiêng người qua, Tiểu Mãn ngạc nhiên bên cạnh cô là khuôn mặt điển trai của Nhan Chiếc, bất giác cô sờ vào má anh "eo ơi chồng mình đẹp trai quá, ể cái mũi cao quá nè, hehe… " cô đang chăm chú ngắm thì chợt anh mở mắt “này vợ em làm gì thế” cô vội rút tay lại “hehe… có làm gì đâu”.
Nhan Chiếc “em khỏe chưa”
Tiểu Mãn "khỏe rồi, mà sau anh ngủ phòng tôi, trong hợp đồng đã nghi rõ ràng rồi mà "
Nhan Chiếc "haizz … nếu anh ngủ riêng thì ba sẽ nghi ngờ "
Tiểu Mãn " ừ, nhưng anh có thể ngủ dưới đất "
Nhan Chiếc “vợ à! em nỡ để chồng em ngủ dưới đất sau” đôi mắt long lanh nhìn về phía cô.
Cô không trả lời định đi xuống giường thì anh kéo cô lại, đè cô xuống giường “giờ anh muốn nói chuyện với em”
Tiểu Mãn "nói chuyện có cần phải đè xuống giường không? "
Nhan Chiếc "em có nhớ lời anh nói trước khi chúng ta thi tốt nghiệp không "
Tiểu Mãn “nhớ, vậy thứ anh muốn nói là gì?”
Nhan Chiếc " em có còn nhớ cậu bé luôn cầm theo mình một quyển sách không"
Cô suy nghĩ hồi lâu "như khoản 7 tuổi em có gặp một cậu bé như thế, cậu bé đó trước khi đi còn nói với em sẽ quay lại và cưới em, nhưng đã gần 20 năm rồi "
Nhan Chiếc " cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-em-dung-hong-thoat-khoi-anh/3569264/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.