"Này nhóc chân ngắn nhanh lên, tôi đợi mỗi cả chân rồi đấy " đó chính là tiếng hối thúc của Nhan Chiếc dành cho cô.
Cô bước ra khỏi cửa, và đây cũng là ít lần cô mặc váy.Ánh mắt Nhan Chiếc cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cô ngượng hết cả mặt" nhìn gì thế, trên mặt tôi có dính gì sau".
Nhan Chiếc: Không làm gì có, mau lên xe, Quách Tuấn với Tiểu Vy đợi chúng ta lâu lắm rồi đấy.
Cô bước lên xe, trên đường đi cô cố dò hỏi " các cậu lên kế hoạch đi chơi từ lúc nào thế"
Nhan Chiếc: từ tuần trước.
Trong lòng cô đang nghĩ tại sau các cậu ấy lại chọn đi biển, không lẽ bọn họ biết sự việc đó sau, có lẽ chỉ là sự trùng hợp nào đó, cô tự an ủi bản thân, rằng cô đang nghĩ quá nhiều.
Đến nơi cô đã thấy Tiểu Vy và Quách Tuấn đợi từ trước.
Tiểu Vy: Này Mãn Mãn ở đây.
Cô và Nhan Chiếc bước tới gần.
Tiểu Mãn: cậu với Quách Tuấn đến lâu chưa.
Tiểu Vy: cũng vừa mới tới
Tiểu Mãn: chúng ta có tắm biển không thế.
Quách Tuấn: đương nhiên là có rồi.
Tiểu Mãn: Nhưng tớ không mang theo đồ bơi. Thật ra cô không muốn xuống biển, cô sợ sự việc lúc trước sẽ xảy ra, giờ đây nó đã trở thành nỗi ám ảnh không thể thoát khỏi và cô càng không giám đối mặt.
Tiểu Vy: tớ có đem thêm một bộ đồ bơi cho cậu, không phải lo.
Nghe Tiểu Vy nói thế lòng cô đang rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-em-dung-hong-thoat-khoi-anh/3569248/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.