Gió lạnh gào thét, sương trắng táp vào mặt, Khánh Nhiễm nhận ra bản thân đang đứng giữa một cánh đồng tuyết mênh mông rộng lớn, xung quanh chỉ có một màu trắng tiêu điều, nàng mờ mịt nhìn bốn phía, cô đơn mà bất lực.
Gió sương trắng lòa ùn ùn kéo đến, tựa như không có điểm dừng, nàng chạy điên cuồng, phía trước đột nhiên xuất hiện bóng dáng của cha mẹ và tỷ tỷ, làm nàng vô cùng vui mừng, lớn tiếng kêu gào xông đến.
“Cha, nương, tỷ tỷ, mọi người đến tìm Nhiễm Nhiễm sao? Đợi Nhiễm Nhiễm một chút!”
Cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, gió tuyết xoay tròn cứa vào gò má, mắt thấy bóng người kia ngày càng mơ hồ, nàng gấp đến độ thét thảm thiết, khàn cả giọng.
Đột nhiên, bốn phía tối sầm lại, nàng đang tìm kiếm khắp nơi, một luồng nhiệt nóng chợt phả tới, sau đó có một ngôi nhà bỗng bốc cháy hừng hực. Cảnh tượng vô cùng quen thuộc kia lại hiện lên, ngọn lửa điên cuồng xoay tròn, nàng thấy phụ thân và mẫu thân đứng trong biển lửa nhìn nàng mỉm cười.
“Cha, nương, hai người đi ra đi, hai người mau ra đây đi!”
Nàng hét dứt gan dứt ruột, muốn xông vào đó, nhưng trước mặt dường như có một sức mạnh vô hình, khiến nàng làm cách nào cũng không thể tới gần bọn họ. Trong biển lửa, mẫu thân từ từ nhìn sang, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười, bà chậm rãi nâng tay, lắc đầu nói.
“Nhiễm nhi, sao con lại tới đây, mau trở về đi. Cha nương không thể ở bên cạnh con nữa, con phải sống kiên cường, phải biết quý trọng những gì mình đang có, sống thật lạc quan.”
Khánh Nhiễm thấy mẫu thân muốn xoay người, vội gọi: “Nương đừng đi, không có mọi người, Nhiễm nhi phải làm sao bây giờ?”
Phụ thân lại cao giọng cười: “Nhóc con, phải sống thật tốt, cha nương sẽ ở phương xa nhìn con.”
Khánh Nhiễm thấy phụ thân nói xong liền nắm tay mẫu thân, bóng người ngày càng mơ hồ, nàng kinh hãi giãy dụa, không ngừng kêu to. Lúc này tỷ tỷ đã từ xa đi tới, nàng bước lên trước nắm lấy tay mẫu thân, ngoái đầu lại nhìn, cười nói.
“Muội muội, không cần nhớ thương chúng ta, đi tìm hạnh phúc của mình đi, còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ muội, đi đi, đi đi…”
Theo tiếng nói dịu dàng của nàng, một cơn sóng nhiệt bỗng táp vào mặt, cuốn Khánh Nhiễm vào trong, sóng nhiệt càng xoay càng lớn, bóng dáng của phụ thân, mẫu thân, và tỷ tỷ không còn thấy nữa, Khánh Nhiễm vung loạn hai tay, hoảng sợ hét một tiếng, từ trong mộng chợt bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy.
“Nương! Đừng đi!”
Lận Kì Mặc cầm khăn ướt đứng cạnh giường, đang muốn đắp lên trán Khánh Nhiễm, bàn tay chợt khựng lại. Hắn chỉ cảm thấy tất cả đau khổ, thương tiếc, lo âu, sợ hãi trong thiên hạ, dường như đều chứa đựng trong tiếng hét này của nàng.
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, có cảm giác gương mặt kia đã không còn nét nghiêm nghị, lạnh lùng và lãnh đạm như lúc trước, trước mắt hắn, chỉ là một đứa trẻ đau khổ bị ác mộng quấn thân, chỉ là một cô gái bình thường gọi người thân của mình, yếu đuối mà cô đơn, sự bối rối do dự mãi giãy dụa, không thể dứt khỏi những bộn bề trong tim.
Lận Kì Mặc đau lòng, thở dài một tiếng, hắn lắc lắc đầu, cúi người đặt khăn ướt trong tay lên trán Khánh Nhiễm, nhẹ nhàng giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên mặt.
Khánh Nhiễm ngồi bật dậy, há miệng thở hổn hển, trán chợt lạnh, cơ thể nàng bỗng run lên, vội xoay đầu. Đối diện với đôi mắt sâu thẳm tràn đầy quan tâm của Lận Kì Mặc, nàng chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn bên ngoài.
Ánh Mặt Trời chói mắt rơi ngoài cửa sổ, xem ra đã sau ngọ. Nắng gắt bức tới, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy mắt đau đớn rất khó chịu, sưng to lên, trong đầu có tiếng nổ râm ran không dứt. Không cần nghĩ cũng biết lúc này mắt đã sưng như quả hạch đào, từ khi rời khỏi Khánh thành, nàng chưa bao giờ khóc nhiều như vậy.
Thuở nhỏ tập võ ở Vân Đãng Sơn, có đôi khi luyện tập mỏi mệt, đau nhứt, sẽ lén ở sau lưng sư phụ rơi vài giọt nước mắt. Nhưng sau khi lớn lên, mũi cũng chưa từng sụt sịt một lần, dù mỗi ngày ở quân doanh phải đối mặt với tử vong, nàng đều cắn răng chịu đựng, nhưng không ngờ lại có một ngày, nàng sẽ nhào vào lòng một nam nhân, khóc sướt mướt như vậy.
Trán mát lạnh làm sự hoảng loạng trong lòng khẽ lắng xuống, Khánh Nhiễm có chút ngượng ngùng rũ mắt, dùng đáy mắt nhìn chiếc bóng màu trắng trước mặt, nàng thanh thanh cuống họng đau rát, nâng tay xoa huyệt thái dương, hỏi.
“Sao ngươi không nghỉ ngơi đi, ta… khụ khụ.”
Khánh Nhiễm vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng nóng buốt, cảm giác ngứa họng làm nàng ho khan mấy tiếng, làn vải trắng mềm mại trước mắt bỗng bay lên, bàn tay thon dài đưa một chén nước ấm tới trước mặt nàng.
Khánh Nhiễm ngẩng đầu nhìn đôi mắt chứa ý cười của Lận Kì Mặc, tim nàng đập dồn dập, vội dời mắt đi, nhận lấy chén nước hắn đưa tới, ngửa đầu uống hai hớp, lúc này mới cảm thấy thoải mái phần nào.
“Ta bị sao vậy?”
“Cảm lạnh, sốt nhẹ, mới ngủ chưa được ba canh giờ. Muội đói bụng không?”
Lận Kì Mặc kéo ghế dựa ở trước giường ngồi xuống, ánh mắt lo lắng. Khánh Nhiễm nhìn hắn, thấy tròng mắt hắn rõ ràng có tơ máu nhàn nhạt, tuy ánh mắt không có vẻ mệt mỏi, nhưng tóc tai hơi rối, vết bẩn trên áo đều biểu hiện hắn chưa từng nghỉ ngơi, luôn ngồi đây chăm sóc mình là thật.
Từ khi nào mà nàng có thể ngủ say như vậy, ngay cả bên cạnh có người cũng không biết? Cảm giác ỷ lại nho nhỏ vừa dâng lên trong lòng lại tăng thêm.
Cảnh trong mộng khi nãy rõ ràng như thật, mẫu thân muốn nàng quý trọng những gì đang có, tỷ tỷ muốn nàng đi tìm hạnh phúc, phụ thân nói bọn họ sẽ ở phương xa nhìn nàng. Lúc mọi người rời đi, đôi mắt ấm áp tình yêu thương, đầy vẻ thương xót, giống hệt như đôi mắt trước mặt này.
Hạnh phúc ở đâu? Mọi người đang nhắc nhở nàng điều gì, thứ mà mọi người muốn nàng quý trọng, tìm kiếm, có lẽ chính là hắn.
Khánh Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Lận Kì Mặc, không ngờ lại đột nhiên rơi vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Ánh mắt lo lắng lay động vẻ dịu dàng và thương xót, Khánh Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn, dường như muốn từ ánh mắt kia nhìn thẳng vào đáy lòng của hắn.
Lận Kì Mặc cũng nhìn nàng, khẽ cong môi cười, nụ cười lan đến khóe mắt, như ánh nắng ấm áp phá tan tầng mây, rọi xuống gương mặt nàng.
Lần đầu tiên Khánh Nhiễm cảm thấy nụ cười của hắn lại có thể yên bình như vậy, vạn dặm mênh mông, dường như có thể chứa đựng tất cả, sưởi ấm trái tim mềm yếu của nàng.
“Tại sao?”
Khánh Nhiễm mờ mịt hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng và mệt mỏi. Tại sao phải đối với nàng như vậy, nếu hắn không chọc thủng lớp phòng ngự yếu ớt nhất trong lòng nàng, nàng sẽ không ngỡ ngàng như thế, sẽ không đau lòng như thế, cũng sẽ không yếu đuối và bàng hoàng như thế.
Lận Kì Mặc cười nhạt, ánh mắt dịu dàng rơi vào đôi chân mày cau chặt của nàng.
Đúng vậy, tại sao? Là từ lúc nào, cô gái kiên cường ở trước mặt này, đã ở lại trong tim hắn, trong đôi mắt hắn, khiến hắn không thể không nhìn, không thể không gặp, không thể không nghĩ đến?
Là lúc nàng ở ngõ nhỏ vụng trộm nuốt nước mắt, gắt gao nắm chặt chiếc màn thẩu nhỏ trong tay, cũng không cam lòng để lộ sự yếu đuối?
Là lúc nàng cơ khổ không nơi nương tựa, vẫn không chịu cúi đầu trước vận mệnh, dụng hết tâm tư chỉ để phụ mẫu được chôn cất an lành?
Là lúc nàng ở Khánh thành, khó khăn che giấu sự căm phẫn, nhưng trong mơ lại đau khổ bất lực gọi cha mẹ mình?
Là lúc nàng đón gió đứng trong đêm tối, mở to mắt nhìn Kiền Viên điện bị đại hỏa nuốt chửng, nhưng lại cắn nát môi mình mà không hay biết?
Hay là khi mười một năm sau, nàng xiêm áo đỏ rực, nhếch mày gãy đàn ở hoàng cung Chiến quốc, dây đàn kinh động tứ phương?
Là lúc ở lầu hoa huyên náo ồn ào, nàng vung tay áo vẩy rượu thanh, bóng lưng cô độc?
Hay là lúc trên lưng bạch mã, nàng một chưởng đánh hắn văng xuống ngựa, ngoái đầu nhìn lại, nụ cười hiên ngang mạnh mẽ.
Có lẽ là sớm hơn, từ lúc hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên, nàng đỏ vằn mắt, đột nhiên từ ven đường xông ra đoạt mất ngựa của hắn, trong lòng hắn liền ghi nhớ nàng.
Mỗi lần nàng xuất hiện, dường như đều có thể làm trái tim hắn rung động, nàng không đủ dịu dàng, không đủ nhu mì, không đủ hiền lành hiểu lòng người khác, thậm chí ngay cả sự nhu nhược động lòng người của một cô gái, cũng không thể tìm thấy trên người nàng.
Nhưng dẫu thế gian này bách mị thiên hồng, nhược thủy tam thiên, lại chỉ có một người là nhất định như vậy, nhất định khiến ngươi không thể làm gì khác, cam tâm tình nguyện sa vào, cam nguyện vì nàng hao tâm tổn sức.
Đây là lần thứ hai hắn thấy nàng gặp ác mộng, kể từ mười ba năm trước… Trong tim nàng đã có một cái gai, cái gai kia bị nàng chôn vùi quá sâu, mỗi ngày đều mệt mỏi vì nó, bị nó tra tấn. Mà hắn biết rõ mùi vị đó, hao hết tâm tư, chỉ mong nàng có thể thoải mái khóc một trận, từ nay về sau có thể nở một nụ cười thật lòng.
Khánh Nhiễm thấy hắn nhìn mình ngơ ngác, nhưng lại không nói một lời, mắt nàng vẫn mang theo vài phần nôn nóng và cố chấp dõi theo hắn, không muốn dời đi.
Lận Kì Mặc thở dài một tiếng, đứng dậy lấy chén nước trong tay nàng đặt lên bàn, nắm tay nàng, cúi người nhìn nàng chân thành, nói rõ ràng từ chữ một.
“Ta nói rồi, ta thật sự thích muội, thật sự yêu thương muội, cũng thật sự muốn cùng muội chia sẻ khổ đau, muốn đặt muội vào tính mệnh của ta, từ nay về sau nắm tay tới bạc đầu, không cần phải cô đơn nữa. Chỉ là, từ đáy lòng muội có đồng ý chấp nhận ta hay không?”
Khánh Nhiễm nhìn hắn, ánh mắt hắn rất chân thành, tha thiết và ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ người hắn, mang theo sự ấm áp và bao dung. Trong nháy mắt, sức mạnh từ đôi tay đang nắm chặt tay nàng trở nên vô cùng rõ ràng, nàng gần như có thể cảm nhận được nhịp tim truyền từ tay của hắn, huyết mạch của nàng chậm rãi chuyển động, từ từ bao phủ toàn thân.
Không biết tại sao, mắt Khánh Nhiễm lại bắt đầu nhòe đi, khóe mắt có giọt nước ướt át lấp lánh. Lận Kì Mặc cúi người, nhẹ nhàng tới gần nàng, hơi thở của hắn phả vào mặt, ngay tại lúc môi hắn chạm vào hàng mi của nàng, sân viện chợt truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Lận Kì Mặc ngừng lại, đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn khẽ nhíu mày, sau đó bỗng xoay người cười với Khánh Nhiễm: “Một thanh Long Đảm thương đã khiến muội cảm động đến vậy? Hóa ra Thanh Hoa quân uy danh hiển hách lại dễ mua chuộc như thế.”
Khánh Nhiễm bị hắn trêu chọc, má liền đỏ lên, rút bàn tay bị hắn nắm ra, đánh một chưởng vào ngực hắn. Hắn lùi ra sau một bước, hơi nhíu mày, giống như vừa hít một ngụm khí lạnh, gương mặt đau đớn. Rõ ràng trên ngực hắn có thương tích, Khánh Nhiễm cả kinh, vội đứng dậy.
Đang muốn xem thử, tiếng bước chân trong viện đã truyền tới cửa, Lận Kì Mặc nhìn nàng cười cười, nhướng mày nháy mắt nói: “Bị thương một chút, lại đổi được sự lo lắng của muội như vậy cũng đáng giá. Không còn gì đáng lo đâu, đánh cũng không tìm chỗ cho tốt… Ta đi xem thử xảy ra chuyện gì.”
Hắn nói xong cũng không chờ Khánh Nhiễm phản ứng, đã xoay người bước ra khỏi phòng. Khánh Nhiễm nhìn bóng lưng của hắn, lặng lẽ nở nụ cười, ngọt ngào mà có chút xấu hổ.
Mua lại ngân thương của phụ thân nàng, là dụng tâm của hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng cúi đầu của Hà lão bá, Khánh Nhiễm vội lau mặt, ngồi xuống trước gương chỉnh trang lại dáng vẻ.
Một lát sau Lận Kì Mặc từ bên ngoài tiến vào, thấy Khánh Nhiễm đã buộc tóc xong đứng dậy, nhìn sang hắn tỏ vẻ hỏi dò, hắn nhíu mày nói: “Trong cung phái người đến truyền chỉ, bảo muội lập tức đến Từ Minh cung một chuyến.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, Từ Minh cung là nơi ở của Thái hậu, để nàng tới đó làm gì.
“Hẳn là về chuyện của Thừa Mẫn công chúa.”
Giọng Lận Kì Mặc truyền đến, Khánh Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy hắn cười, bước lên một bước nói: “Ta từ Chiến quốc sang đây, Chiến Anh Đế phái Bàn Vương đích thân đưa Vân Yến công chúa đến Thanh quốc chúc mừng tân Đế đăng cơ. Ta nghĩ đại khái là vì chuyện này!”
Chuyện Phượng Anh gửi quốc thư, Khánh Nhiễm đã nghe qua, cũng đã nghĩ về việc này. Nay nghe nói Chiến quốc đưa Vân Yến công chúa đến đó, nàng không khỏi giật mình, chân mày nhíu chặt lại.
“Ta nhờ Hà lão bá chuẩn bị xe ngựa rồi, muội ngồi xe đi đi!”
Bây giờ hốc mắt nàng sưng đỏ, gương mặt tiều tụy, quả thật không thể cưỡi ngựa, Khánh Nhiễm cảm động vì sự cẩn thận của Lận Kì Mặc, nâng mắt gật đầu với hắn. Tầm mắt rơi vào tơ máu đỏ nhạt trong mắt hắn, hai má nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta tiến cung xem thử.”
Nàng nói xong, bỗng cảm thấy một nụ cười nhạt lo lắng của mình, một câu nói quan tâm nhẹ nhàng này, lại giống như những lời dặn dò mà thê tử nói với trượng phu trước khi xuất môn, nàng bỗng thấy xấu hổ, vội cất bước rời đi.
Lận Kì Mặc thấy nàng thẹn thùng, trong lòng vui vẻ, khóe môi hắn khẽ cong lên, giơ tay phải nắm lấy tay áo đang vung lên của nàng, hắn dùng sức kéo một cái, từ phía sau ôm Khánh Nhiễm vào lòng.
Khánh Nhiễm không phản đối, khẽ thở nhẹ một tiếng, cơ thể cao lớn của hắn bỗng ép xuống, làm tim Khánh Nhiễm đập rộn ràng như hươu chạy.
Lận Kì Mặc tựa đầu vào vai Khánh Nhiễm, nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, hắn thấp giọng cười, vô lại nói: “Thanh muội muội phải về nhanh một chút, phủ đệ này của muội lớn như vậy, Tình ca ca ở một mình sẽ không thú vị.”
Giọng hắn trầm thấp, thậm chí còn mang theo vẻ nũng nịu trêu chọc, Khánh Nhiễm cảm thấy máu trong toàn thân bỗng dồn hết lên má, gương mặt nóng bừng như bị lửa đốt.
Trong lòng biết hắn cố ý, nàng tức giận mắng một tiếng, hung hăng gập khuỷa tay muốn đấm vào ngực Lận Kì Mặc, nhưng chợt nhớ trên ngực hắn có vết thương, khuỷa tay nàng liền khựng lại trong không trung, thả cũng không được, không thả cũng không xong.
Tiếng cười trầm thấp của Lận Kì Mặc chợt vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phất qua làm tai Khánh Nhiễm ngứa ngáy, lúc hắn cười, lồng ngực hơi phập phồng càng chạm vào lưng Khánh Nhiễm, làm nàng vừa xấu hổ, vừa buồn bực không thôi.
“Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Ngoài phòng truyền đến tiếng gọi, Khánh Nhiễm hoảng hốt, vội đẩy Lận Kì Mặc ra, nàng cũng không quay đầu, chỉ gấp gáp sãi bước đi ra khỏi phòng.
Lận Kì Mặc nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, bỗng thấy vui vẻ muốn ngửa mặt lên trời cười to. Hắn đi đi lại lại trong phòng hai bước, nâng tay vuốt ve khóe miệng có chút cương cứng vì nhịn cười của mình, hắn sãi bước chạy nhanh ra khỏi phòng, nhịn không được ngửa mặt lên trời, vui sướng hét lớn một tiếng.
Khánh Nhiễm ra khỏi phòng, cảm thấy trái tim vẫn đập thình thịch, hai gò má nóng hừng hực như lửa, nàng cũng không dám nhìn Hà lão bá đứng trước cửa, vội vội vàng vàng bước ra ngoài sân. Vừa ra khỏi sân, tiếng hét sang sảng sung sướng của Lận Kì Mặc bỗng truyền đến, bước chân nàng luống cuống, bất giác đã đi nhanh hơn.
Hà lão bá thấy bóng nàng chợt lóe lên rồi biến mất khỏi sân, nên vội vàng sãi bước đuổi theo, một mặt còn gọi lão gia, nhưng người phía trước làm như không nghe thấy tiếng gọi của ông, chưa từng dừng bước lại.
Hà lão bá bất đắc dĩ, chỉ có thể thở hổn hển đuổi theo ở phía sau, một đường đuổi tới cửa phủ, mới tính là theo kịp, ông thở gấp lê bước chạy tới, muốn nhảy lên xe ngựa với Khánh Nhiễm.
“Lão gia…”
Khánh Nhiễm sửng sốt, quay đầu, mờ mịt nhìn về phía Hà lão bá, tựa hồ không rõ vì sao ông lại thở dốc không ngừng. Sau khi hơi ngơ ngác, nàng cười nói: “Hà lão bá, làm sao vậy?”
Hà lão bá vội đưa vật cầm trong tay tới trước mặt Khánh Nhiễm, thanh thanh giọng, nói: “Lão gia, đồ đây.”
Khánh Nhiễm mờ mịt nhận lấy túi vải trong tay ông, vừa chạm vào, nàng liền ngẩn ra.
Đây là một khối băng.
Trong lòng biết nhất định là do Lận Kì Mặc dặn dò, hơi lạnh phả ra từng luồng trong tay, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất ấm áp, nàng mím môi cười, xoay người chui vào xe ngựa.
Hà lão bá thấy xe ngựa đã đi xa, lúc này mới hồi phục tinh thần, hôm nay ông cảm thấy lão gia rất kì quái.
Nụ cười vừa rồi, không hiểu sao lại rất giống nữ nhân. Nhưng ông nghĩ một chút, một nhân vật như lão gia, sao có thể là nữ nhân. Hà lão bá lắc đầu, xoay người chậm rãi bước vào phủ, nhưng lại không nhịn được nghĩ:
Mắt lão gia hơi đỏ, chẳng lẽ khối băng kia là để xoa mắt? Một nhân vật giống như lão gia, chẳng lẽ cũng là người biết khóc sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]