Lúc nhóm Khánh Nhiễm trở lại quân doanh thì đã là trưa ngày hôm sau, còn chưa bước vào doanh trại, Tô Lượng đã vội vàng chạy ra ngoài.
“Vương gia, ngài đã trở về rồi!”
Thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, Yến Hề Ngân liền nhíu mày, xoay người xuống ngựa, hắn vừa giao cương ngựa cho tiểu binh vừa hỏi.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoảng hốt như vậy.”
Tô Lượng đi trước hai bước, gấp gáp nói: “Cao công công vừa đến quân doanh, nói là Thái Hậu nương nương bệnh nặng, lệnh cho Vương gia mau chóng quay về. Cao công công đang sốt ruột chờ trong đại trướng, thuộc hạ định phái người đi trước để bẩm báo cho Vương gia, nhưng bây giờ Vương gia đã trở lại rồi.”
Gương mặt Yến Hề Ngân khẽ biến, chân bước không ngừng đi về phía đại trướng, dĩ nhiên là vô cùng lo lắng. Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc nhìn nhau, đồng thời bước vào cửa doanh trại. Chưa đi được mấy bước, Tuyết Lang từ phía sau doanh trại đã chạy tới, mắt Khánh Nhiễm hiện lên ý cười, nhanh chóng ôm lấy cơ thể đang lao đến của nó, nhẹ giọng cười.
“Tuyết Lang, đừng làm ồn, ta còn chính sự phải giải quyết, một hồi rãnh rỗi ta sẽ đi chơi với ngươi.”
Tuyết Lang làm như nghe hiểu lời nàng nói, liền buông chân trước đang ôm lấy nàng ra, vẫy vẫy cái đuôi.
Khánh Nhiễm vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, không khỏi khen ngợi: “Qủa là đứa trẻ ngoan.”
Lận Kì Mặc rũ mắt nhìn nàng, tuy giờ phút này nàng vẫn mặc một thân nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946614/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.