“Kẻ nào dám cả gan xông vào thánh miếu, còn không mau ra ngoài chịu chết!”
Một tiếng hét từ bên ngoài sơn miếu truyền đến, ánh lửa đột nhiên nhoáng lên, làm sơn miếu âm u chợt sáng bừng.
Kẻ địch đến nhanh như vậy sao? Nghe tiếng thì bên ngoài có rất nhiều người! Trong lòng Khánh Nhiễm cả kinh, vội đứng dậy.
Những âm thanh hỗn loạn vang lên bên ngoài sơn miếu, cũng ngày càng tới gần, Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc nhìn nhau, nàng nhặt kiếm lên, bảo vệ Lận Kì Mặc tiến lại gần cửa miếu.
Vừa nhìn xuống, ngay lập tức phải há hốc mồm, ánh lửa trải dài bên ngoài cửa miếu, có một nhóm đàn ông cầm đuốc vây xung quanh bức tường đá của ngôi miếu, người bọn họ vẽ chồng chất vệt đỏ vệt xanh bằng thứ màu làm từ nhựa cây, tóc buộc dây roi, thắt lưng được tết bằng vải bố, mặt lại trát vôi trắng, đôi mắt đen ngòm trông rất đáng sợ.
Trong tay bọn họ cầm đủ loại vũ khí, có cung tên, có nỏ bắn, còn có cuốc xẻng, gậy gộc, ai nấy không ngừng hét to.
“Yêu quái, mau đi ra đây chịu chết!”
Khánh Nhiễm ngỡ ngàng một chập, không ngờ trong lúc nguy hiểm còn gặp phải bộ lạc man rợ. Nàng đang đứng ngẩn người, bỗng nhiên có tiếng trống vang lên, lúc dời mắt nhìn phía sau nhóm người đang phẫn nộ, thì thấy có tám cụ già tóc hoa râm mặc áo choàng rộng đang khua quải trượng gắn đầu lâu trong tay, điệu nhảy đó là... thuật đuổi quỷ?
Tiếng nhạc đang rền vang, Tuyết Lang lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946596/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.