Trận đánh này Trấn Tây quân đại thắng, quân Chiến quốc hao binh tổntướng, đại quân hai vạn tám ngàn người gần như bị tiêu diệt sạch, đạitướng chết trận, Bạch Nga quan nhất thời cũng rơi vào khủng hoảng, cửaquan đóng bế, tình báo ở biên quan phải khẩn cấp phóng ngựa trăm dặmđường để bẩm tấu về Thước Ca thành.
Hôm sau nắng dần lên cao, trận chiến mới hoàn toàn chấm dứt, Khánh Nhiễm ngồi trên một tảng đá lớn,ngước nhìn những con ưng không ngừng bay liệng trên bầu trời, trong lòng chỉ cảm thấy nguội lạnh. Lướt qua bốn phía, quân lính Tinh quốc đangdọn sạch chiến trường, sơn đạo nhỏ lúc này đã nhuộm một màu máu đỏ thẩm, khắp nơi đều có xương cốt và thi thể xếp chồng, chân tay bị chặt đứt,huyết nhục mơ hồ, quân trang sớm đã bị nhuộm đỏ, trông vô cùng thê thảm, thậm chí không thể phân biệt được người nào là binh lính Chiến quốc,người nào là binh lính của Tinh quốc.
Kèn lệnh tập hợp thổi lên,Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người vô lực, thở hổn hển đứng dậy, hướngvào trong đoàn người. Đến khi xuyên qua Kỵ Binh doanh bước đến Bộ Binhdoanh, nàng phải sửng sốt, chỉ thấy thưa thớt gần vài trăm người đangnâng đỡ nhau đứng đó. Trên mặt mỗi người đều không che giấu được sự mệtmỏi, ai nấy đều bị máu tươi thấm ướt người, không biết được là máu củađịch hay là máu của chính mình.
Hốc mắt Khánh Nhiễm nóng lên, khira doanh có hơn năm nghìn người, nhưng chỉ trong nháy mắt mười người đãphải chết chín… Những gương mặt không tính là quen thuộc lướt qua trướcmắt, Khánh Nhiễm đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946547/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.