“Nhiễm Nhiễm, ngươi khiến Phượng Anh tìm thật khó.”
Phượng Anh nở nụ cười bước trong ngục đạo, ánh mắt bình thản dừng lại trên người Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm lại không hoảng sợ, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn hắn, khóe môi cười như không cười.
Ngục đầu mở cửa lao, khom người tiến vào, cúi đầu vâng dạ cười vớiKhánh Nhiễm, nói: “Tiểu nhân thật sự không biết công tử chính là tiểuthiếu gia của Phi Viễn tướng quân ở Diệu quốc, đã đắc tội, đã đắc tội,công tử thỉnh.”
Khánh Nhiễm nhíu mày, nhưng đã thấy Phượng Anh xoay người tiến vàotrong lao, cười nhạt nói: “Nhiễm Nhiễm đã chơi đủ chưa? Ngươi khiếnPhượng đại ca tìm thật vất vả, sao tính ham chơi mãi vẫn không thay đổiđược. Nếu ngươi không trở về, Diêu tướng quân sẽ muốn liều mạng vớiPhượng đại ca.”
Hắn nói xong lại nhìn về phía ngục đầu, cười nói: “Đứa nhỏ này phạmchút lỗi lầm, bị Diêu tướng quân đánh đòn, kết quả là giận dỗi bỏ nhàrời đi. Nay còn chưa xong, cuối cùng lại chạy trốn đến nơi này, cũngthật làm cho người khác phải tìm kiếm vất vả, Phượng mỗ đây sẽ dẫn người đi, xin cảm phiền.”
Ngục đầu thấy Phượng Anh nở nụ cười, còn vui vẻ hòa nhã nói chuyệnvới mình, trong thoáng chốc liền cảm thấy cả người lâng lâng, nửa ngàyvẫn chưa hồi phục được tinh thần. Thầm nghĩ Thừa tướng đại nhân ở Diệuquốc này quả thật có phong thái vô song, còn hòa ái dễ gần như thế, saunày nếu ai muốn nói hắn là gian thần, hay là loạn thần tặc tử, Trươnglao đầu hắn nhất định là người thứ nhất không đồng ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946529/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.