Tuy ngoài miệng Lận Kì Mặc nói không vội, trên mặt cũng cười cợt nhã, nhưng trong lòng luôn biết phải nhanh chóng đưa Khánh Nhiễm rời đi, nếu thực sự bị tìm ra, sợ rằng sẽ dẫn đến chuyện xấu.
Gần chạng vạng tối, hắn đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, cầm một bộ yphục của thị vệ Lân quốc bước vào tẩm thất. Khánh Nhiễm vẫn khoanh chânngồi trên giường, vận công chữa thương.
Hắn cau mày đi tới trước giường, cầm quần áo đặt ở trên giường, đưatay đến trước mặt Khánh Nhiễm huơ vài cái, ngay cả lông mi của KhánhNhiễm cũng không động một chút, lại cảm thấy không thú vị. Lắc mình đến trước tiểu bàn ngồi xuống, ngã một chén nước nhấp một ngụm.
Lúc này Khánh Nhiễm mới thu khí, liếc sang bộ y phục hắn đặt bên cạnh, hơi suy nghĩ, mở miệng nói.
“Xem ra ngươi muốn cho ta quang minh chính đại từ cửa chính của sứthần quán bước ra? Biện pháp này rất tốt, chỉ là mặt ta bây giờ có chútsặc sỡ, sẽ khiến người khác chú ý.”
Lận Kì Mặc nghe nàng nói vậy nhưng không phản ứng, cũng không nhìn nàng, chỉ len lén liếc mắt một cái, còn hừ nhẹ một tiếng.
Khánh Nhiễm thấy hắn bĩu môi, giống như đang giận lẩy, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Chẳng lẽ do lúc nãy hắn tiến vào nhưng nàng lạikhông để ý đến hắn? Thậm chí như vậy sao? Người không biết chắc còntưởng thằng nhãi này là một Nhị Bát cô nương.
Nếu hắn không lên tiếng, nàng cũng không có lòng dạ để dỗ dành người khác, tiếp tục nhắm mắt vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946521/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.