“Mau mau đứng lên đi, ngẩng đầu cho bản cung nhìn xem. Nơi này cáchNhạn thành rất xa, bản cung đã từ lâu chưa được nhìn thấy người ở quêhương mình rồi.”
Vào đúng lúc này, thanh âm của Nguyệt phi nương nương vang lên, giọng nói nàng mềm mại, có lẽ còn rất trẻ. Nàng nói chậm rãi mà trong trẻo,giống như dòng suối xanh biếc lướt nhẹ qua trái tim, những lo lắng cùngkhẩn trương trong lòng Khánh Nhiễm cũng từ từ áp chế xuống.
Nàng không cần nói tiếng Nhạn thành, việc này do Tứ lang chịu tráchnhiệm , với lại, trong hai ngày này, hắn cũng chưa từng có ý dạy nàngnói tiếng Nhạn thành. Cũng vì thế, dù Tứ lang không nói cho nàng biếthắn cùng Nguyệt phi nương nương có quan hệ gì, nhưng Khánh Nhiễm có thểkhẳng định, Nguyệt phi nương nương chính là nội ứng của hắn trong cung.
Khánh Nhiễm hít sâu một hơi chậm rãi ngẩng đầu, dùng dư quang vọng về phía Nguyệt phi, cung trang đỏ tươi, nhìn qua bất quá chỉ mới hai mươituổi, gương mặt nàng tươi tắn như đoá hoa mùa xuân, quả thật là đẹp nhưtiên nữ. Nhưng Khánh Nhiễm không để ý quá nhiều, nàng chỉ chú ý đến nétmặt của Nguyệt phi, thấy nàng quả nhiên nhìn đến Tứ lang, trong một khắc đôi mắt nàng mở to hơn chút, môi định há ra nhưng lập tức hoá thành nụcười yếu ớt. Tinh thần Khánh Nhiễm cũng nhẹ nhõm bớt, bàn tay đang nắmchặt từ từ mở ra.
“Ái phi, người ở Nhạn thành đều có bộ dáng xinh đẹp như thế này sao?Dung mạo của ái phi vô song, tùy tiện tìm đến hai tiểu hài tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946475/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.