Sau khi bái biệt Phượng Anh, Khánh Nhiễm đều đi dọc theo con đườnghướng đến Huy châu, nàng cũng không vội, chậm rãi di chuyển, đến ngàythứ hai thì đến được một trấn nhỏ tên là Tước Câu. Nàng ở trong trấn mua một chút vật phẩm, nghỉ ngơi xong liền tiếp tục lên đường, gần giữatrưa thì vào được một sơn cốc.
Trong cốc tĩnh lặng, lá rụng xếp tầng, bước lên trên cảm thấy rấtthoải mái. Cảm thấy hơi mệt, nàng tìm một hồ nước nhỏ hớp mấy ngụm. Sauđó nặng nề tựa vào đại thụ nằm xuống, nhìn bọc tro cốt màu đen bên cạnhlẩm bẩm.
“Phụ thân, mẫu thân, Nhiễm nhi rất nhớ mọi người. Mọi người ở trên trời có sống tốt không?”
Ngọn gió nhẹ nhàng phất qua những táng cây, vài chiếc lá khô còn sótlại cũng bị gió cuốn phiêu đãng rơi xuống. Nàng than nhẹ một tiếng,chống người đứng lên, đang muốn xoay người ôm lấy bọc vải, nàng độtnhiên thống khổ kêu một tiếng, khuôn mặt nhăn nhíu lại, trên trán đãxuất hiện một tầng mồ hôi.
Nàng ôm chặt bụng, ngã ngồi xuống đất, đau đớn đến giãy giụa . Chưađược bao lâu thì mặt mũi đã trắng bệch, nằm xuống không còn nhúc nhích,trong lúc nhất thời, chỉ còn tiếng suối chảy róc rách vang vọng trongsơn cốc.
Đột nhiên, một bóng đen từ trong rừng phóng ra, nhanh chóng đến chỗKhánh Nhiễm đang nằm. Hắc y nhân kia quỳ một chân xuống lật Khánh Nhiễmlên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hắn nhanh chóng đặt nàng nằm thẳng,lúc tay hắn chạm tới mũi nàng, đúng là đã không còn hơi thở nữa. Hắc ynhân cả kinh, nhíu mày kiểm tra mạch đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946461/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.