Đến giữa trưa hôm sau Khánh Nhiễm chạy tới Khánh thành. Nữ hài khôngdám trực tiếp đi vào thành, giấu con lừa nhỏ vào rừng cây ngoài thànhrồi mới nhẹ nhàng nấp ở cổng thành thăm dò.
Mắt nhìn lên cổng chính kiên cố sừng sững của Khánh thành, những tảng đá dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng trắng, tựa như trái tim đã hóa thành băng giá. Nữ hài hai tay nắm chặt, đứng yên bất động, trên mặt không hề có một chút hoảng loạn.
Gió lạnh quét qua, mái tóc của nàng bị gió thổi tung, vài sợi táp vào gò má tái nhợt, khiến gương mặt trẻ thơ lộ ra sự tang thương sâu sắc cùngthê lương.
Ánh mắt nàng nhìn xuyên qua lớp tường thành dày ở phía tây. Giữa cổngthành cao cao đó, ở thành tây của Khánh thành, trên pháp trường dính đầy máu đen là phụ mẫu nàng, phụ thân yêu quí của nàng, mẫu thân thương yêu của nàng đang bị nhìn chòng chọc giữa ban ngày, hứng chịu gió lạnh vùvù, bị người chỉ trích, chỉ trỏ, khinh bỉ.
“Đáng đời, thông dâm a, loại người như vậy rõ ràng là dù có chết cũng không thể an nghỉ.”
“Ngươi đã nhìn rồi à? Nam nhân bị thiêu thành than đen, không thấy rõmặt. Quả là đáng sợ, ta chỉ mới nhìn thoáng qua một cái mà cả ngày không nuốt nổi miếng cơm.”
“Nhìn rồi, sao lại không nhìn chứ. Dáng dấp nữ nhân kia cũng thật đẹp,mặt mũi thuộc loại chuyên dụ dỗ người khác, mẹ nó chứ thảo nào lại làmra chuyện này. Vì gian phu, ngay cả chồng mình cũng có thể nhẫn tâm giết chết, đáng đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946428/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.