*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Giới công tử chỉ căn dặn muội sắc thuốc cho huynh, Tam ca huynh thấy thế nào, Đừng làm muội sợ" - Văn Khương bị hắn dọa không khỏi lo lắng.
"Muội trở về xe ngựa. mau!" Trên trán hắn đã toát mồ hôi, hắn cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Văn Khương ra lệnh.
"Không, muội không đi, Tam ca,huynh như thế muội rất lo lắng." - Nàng khóc nghĩ muốn kéo trụ hắn tay.
"PA~...~ _ _" hắn hung hăng bỏ qua nàng,
"Tam ca nói muội cũng không nghe sao?"
"Ca..."
Văn Khương nhìn thấy Bạch công tử tròng mắt đỏ hoe, bên trán giữa tóc toàn là mồ hôi, nhịn không được nhẹ nhàng móc ra khăn lụa giúp hắn lau. Thời điểm Văn Khương chạm lên gương mặt hắn, hắn nhịn không được ôm lấy nàng, cúi xuống chiếm đoạt môi hồng.
"Ca, ahh _ _" Văn Khương hét lên kinh hãi, không dám cử động.
Hắn hôn đến càng sâu, điên cuồng lên, hoàn toàn quên thân phận giữa hai người, quên luân lý cùng đạo đức. Hắn hôn quá mãnh liệt cho nên nàng chỉ có thể mở ra môi anh đào, vô lực thừa thụ hắn xâm lược.
Hai người răng môi dây dưa khi tách ra còn vươn sợi chỉ bạc, cực kỳ dâm mỹ trong căn phòng nhỏ hẹp. Văn Khương bị hắn hôn choáng váng, nàng lông mi khẽ run ngậm lấy sương mù, làm người ta thương yêu.
"... Yêu tinh..."
Bạch công tử nheo lại cặp mắt sắc tình, tay phũ xuống xoa nắn đôi gò bồng mềm mại cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuong-cong-chua/170973/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.