*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không gian tịch mịch, hôi hám một xó xỉnh giống như bị người ta lãng quên, cách 1 bức tường dày đặc rêu phong cùng nấm mốc, ánh sáng xuyên qua lỗ hổng bức tường mà phản chiếu thành những tia sáng nhỏ và dài.Thời điểm không còn sớm nên gió cung sương lạnh rì rào rơi rớt, lả lướt.
"Ô... Ô..."
Địa lao tối tăm, dơ bẩn bụi bám dày trên song cửa, cảm giác ẩm mốc không dành cho sự sống làm người ta vừa bước vào liền thấy ngột ngạt.
"Huynh ấy bị làm sao?"
Văn Khương hoảng sợ nhìn chằm chằm Lai Đan nằm dưới đất lạnh,cả người đầy vết thương, rõ ràng Lai Đan mà nàng quen biết là một nam nhân cao lớn, uy dũng vậy mà mới mấy ngày không gặp liền biến thành bộ dạng như vậy?! Không nhịn được nước mắt nàng lại tuông trào.
" Nàng đối với hắn xem ra rất để tâm"
Công tử Huy dùng thân kiếm khều khều Lai Đan, cất giọng như là quân tử:
" Hắn thể chất không tốt, ta chỉ là có hữu ý giúp hắn rèn luyện xương cốt một chút"
"Ngươi nói bậy!"
Văn Khương ngậm lấy nước mắt trừng mắt nhìn hắn, Lai Đan trước mặt nàng rõ ràng là bị hành hạ đến không còn hình người!!
"Ca ca ta ta tự biết cách chăm sóc, quan tâm. Không phiền ngươi bận tâm"
"Ánh mắt nàng dường như không giống như lời nàng nói!" - Băng lạnh thân kiếm chống đỡ cằm Văn Khương, hắn hoài nghi.
"Ngươi tâm địa độc ác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuong-cong-chua/1653721/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.