Khi nào thì ngất xỉu, Hương Quế không nhớ nổi. Chờ tỉnh lại, đêm đã lạnh như nước.
Trong gió có mùi vãn hương ngọc, có tiếng côn trùng kêu vang rả rích. Nhưng không có tiếng ai, tất cả đều quên nàng. Chân hoàn toàn mất đi tri giác, hoạt động một chút cũng là việc khó khăn.
Thở dài. Nàng miễn cưỡng chống đỡ thân trên, giương mắt, phát hiện rõ ràng dưới hành lang có người.
Phượng Nhạn Bắc khoác áo bào trắng, tóc buông, chân trần. Hắn ngồi ở trên thềm đá dưới hành lang, tay cầm một bầu, đang một mình uống rượu. Ánh trăng màu sáng bạc chiếu mi tâm chí của hắn đỏ tươi, đúng là kiều diễm.
Vẫn đẹp mặt giống như thần tiên. Hương Quế si ngốc nhìn hắn, biết rõ lòng hắn không nhân từ như thần tiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể dời mắt.
"Biết uống rượu không? ... Lại đây uống rượu cùng ta." Thanh âm hắn thực ôn nhu, giống thời điểm mới quen nói cho nàng không cần sợ hãi như vậy.
Không cần sợ hãi. Chỉ cần rửa sạch vết thương, bôi thuốc, lại dùng băng vải sạch sẽ băng bó là được.
Ngươi lại đây... Đem thuốc kia bôi lên mặt, lập tức sẽ tiêu sưng.
Dịu dàng như vậy luôn luôn là thứ Hương Quế không kháng cự được. Nàng đã quên ngực đau, đã quên miệng vết thương khô cạn vết máu trên trán, chậm chạp khởi động chính mình, dịch đến bên người hắn.
Vừa ngồi xuống, một bầu rượu liền quăng vào trong tay nàng.
Hương Quế từng uống rượu, là rượu tây bắc, bởi vì sinh bệnh, Hương Ngọc tìm về cho nàng ấm thân. Rượu kia thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-huong-nguyet/3601807/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.