Thị trấn rất nhỏ, tìm lần toàn bộ thành, mới có một nhà y quán đơn sơ. 
Lúc ấy trời đã ám , một lão nhân mặc bộ quần áo vừa bẩn vừa rách đang cúi người trong sân đun bếp lò. Nhìn thấy ba người, hắn có chút trì độn giương mắt, sau đó tiếp tục đút củi trong khói đặc cuồn cuộn. 
"Đại phu ở đâu?" Yến Tử Kỷ cách xa xa hỏi, lạnh lùng mà khinh bỉ. 
Lão nhân há mồm muốn đáp, lại bị khói đặc nghẹn kịch liệt ho khan. Sau một lát mới lau nước mắt đi ra, hơi hơi dịch đến trước mặt ba người. 
"Chính là lão." Thanh âm của hắn già cả mà khàn khàn, giống như bị gì đó sắc lẹm ma sát. 
Yến Tử Kỷ hí mắt đánh giá hắn, trong mắt hiện lên bất mãn rõ ràng."Trừ ngươi ra, còn có đại phu khác hay không?" Hắn không tin lão nhân ngay cả đi đường đều làm cho người ta lo lắng này. 
Lão nhân hiển nhiên chưa từng gặp qua, bị ánh mắt lợi hại của Yến Tử Kỷ nhìn co rúm lại, "Không... toàn bộ Tiêu thành chỉ có ta còn xem bệnh. Những người khác, đều bị mang đến quân doanh." Thanh âm hắn có chút run lên, không biết bởi vì sợ hãi, hay vì tuổi lớn. 
Yến Tử Kỷ nhắm mắt, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm khí, "Ngươi có thể xem bệnh hay không?" 
Hương Quế vẫn không buồn hé răng kinh ngạc nhìn hắn, đại phu không thể xem bệnh có thể gọi là đại phu sao? Một khắc kia, nàng cảm thấy hắn còn ngốc hơn so với chính mình. 
Lão nhân hiển nhiên có chút bản sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-huong-nguyet/3601802/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.