Chương trước
Chương sau
.



Người mà Khúc Song Hoa giới thiệu tên là Nghiêm Khả, thật ra cậu ta là đàn em thời đại học của hắn, sau lại cùng chung một thầy giáo hướng dẫn khi làm nghiên cứu sinh, quan hệ rất thân thiết. Lại nói, Nghiêm Khả cũng là một người lập dị, rõ ràng là học đại học danh tiếng, nghiên cứu sinh cũng đã học xong, thành tích cũng luôn xuất sắc nhất, tùy tiện tìm một đại học để xin làm giảng viên hoặc là muốn vào làm ở viện Khoa học và Xã hội cũng không phải là không thể được, thế nhưng lúc cậu ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh không biết vì sao đột nhiên sinh ra nhiệt huyết cực đại với việc sáng tác kịch bản, cũng may trong nhà cũng khá giả, không làm cậu ta chết đói, người nhà cũng liền thuận theo ý của cậu.

Với tài năng của cậu chuyện sáng tác gì đó khẳng định cũng sẽ không đến mức không thể đọc được, trước đây cũng từng viết được vài bộ, ủy thác người khác tìm mấy đạo diễn xem qua, nhưng hết lần này đến lần khác do tính cách quái dị của cậu ta, đòi hỏi quá nhiều, lại không hiểu “quy tắc” trong giới, cứ thường xuyên như vậy nên đã đắc tội không ít đạo diễn. Danh tiếng bị phá hủy, lại không có người nào chấp nhận kịch bản của cậu ta, trong cơn tức giận cậu ta đem toàn bộ kịch bản đã viết xong hủy hết, bắt đầu bế quan sáng tác, thề rằng phải viết được một kịch bản có thể làm chấn động toàn bộ nền điện ảnh Trung Quốc. Trải qua hai năm, hôm nay kịch bản trong “truyền thuyết” cuối cùng cũng có chút thành công.

Khúc Song Hoa hiểu rất rõ đàn em này của hắn, muốn cậu ta tự mình đi tìm người, không những không thể mà có khi còn gặp phải rắc rối, đúng lúc bởi vì chuyện của mẹ mà quen biết Lục Diễn, cảm thấy thái độ làm người của hắn cũng khá ổn trọng, liền thử một chút xem hắn có thể giúp được chuyện này hay không, dù sao lấy danh tiếng của Lục Diễn, nếu hắn mở miệng đề cử thì tỷ lệ thành công nhất định sẽ cao hơn nhiều.

Theo lý mà nói, Tưởng Bội Văn làm việc trong giới nghệ thuật đã nhiều năm như vậy, làm con trai của bà, quen biết đạo diễn hẳn là không ít, thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, Khúc Song Hoa tôn trọng sự nghiệp của mẹ mình, nhưng chưa bao giờ can dự vào phạm vi của bà, mà hiện tại mẹ mình coi như là trạng thái “về hưu” không hoàn toàn, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức cho bà. Lần này quen biết với Lục Diễn cũng là có duyên, nếu như chỉ là đồng nghiệp của mẹ mình, hắn nhất định không có hứng thú đi nhận thức một diễn viên, thế nhưng là ân nhân cứu mạng của mẹ mình thì lại khác, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo(*),huống chi là ơn cứu mạng. Lần trước viết bài nói giúp Lục Diễn, trước hết là bởi vì tức giận, sau cũng coi như là báo đáp một chút.

(*) Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Lúc Lục Diễn nhìn thấy Nghiêm Khả, mới hiểu được Khúc Song Hoa nói cậu ta tính cách quái dị thật sự không hề sai. Bản thân Nghiêm Khả dáng vẻ không tệ, thế nhưng cậu ta rõ ràng so với Lý Nhiễm còn lôi thôi lếch thếch hơn, hơn nữa vừa mở miệng là có thể làm người khác nghẹn chết, mặc dù không phải cố ý làm như vậy, nhưng dẫu sao vẫn làm cho người nghe cảm thấy khó chịu toàn thân, Lục Diễn đại khái có thể hiểu vì sao cậu ta có thể đắc tội nhiều đạo diễn như vậy, không nói đâu xa, chỉ nói Lý Nhiễm ngay trước mắt, nếu không phải Lục Diễn mời hắn tới, hắn đã sớm đập bàn bỏ đi chứ đừng nói đến việc xem kịch bản, chẳng qua cũng đã tức đến mức một câu cũng không muốn nói.

Khúc Song Hoa âm thầm cười áy náy với Lục Diễn, Lục Diễn cũng cười đáp lại tỏ vẻ không sao. Nói thật, người có EQ thấp Lục Diễn không phải chưa từng gặp, thế nhưng thấp thành như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, tuy nhiên hắn biết rõ mục đích hôm nay tới đây là cái gì, hắn muốn xem là kịch bản chứ không phải người viết ra nó. Nếu như kịch bản thật sự hay, hắn hoàn toàn không quan tâm người viết kịch bản có bao nhiêu đáng ghét. Lục Diễn đã sớm vượt qua việc dùng yêu ghét để đánh giá người khác.

Nhiều năm sau, Lục Diễn vẫn cảm thấy rất may mắn với quyết định cùng thái độ lúc này của mình.

Tùy tiện trò chuyện vài câu nữa, Khúc Song Hoa liền giục Nghiêm Khả nhanh lấy kịch bản ra, hắn sợ nếu nói thêm cái gì nữa thì ngay cả người có tính tình tốt như Lục Diễn đều có thể bị chọc tức.

Nghiêm Khả hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt, lấy ra túi tài liệu đưa tới, tài liệu được sắp xếp rất ngay ngắn, may là cùng với hình tượng cá nhân của cậu ta hoàn toàn trái ngược.

Lục Diễn xem rất nghiêm túc, Lý Nhiễm cũng lại gần cùng xem với hắn, Lý đạo diễn lúc này không muốn cùng Nghiêm Khả nói chuyện thêm bất cứ lần nào nữa.

Xem một lúc, ánh mắt của Lục Diễn dần dần sáng lên. Thời điểm đọc được một nửa, trong đầu bỗng xuất hiện một ý tưởng, sau đó càng ngày càng mãnh liệt. Đợi đến lúc đọc hết toàn bộ, Lục Diễn đã hạ quyết tâm.

Khép lại kịch bản, Lục Diễn liếc mắt nhìn Lý Nhiễm, từ trong mắt của đối phương, Lục Diễn nhìn thấy được kinh ngạc và hưng phấn giống như mình.

Câu chuyện này tên là , bối cảnh là chiến tranh thế giới bùng nổ trong tương lai, toàn bộ địa cầu gần như bị hủy hoại trong phút chốc, môi trường cũng chuyển biến xấu đến cực điểm, không thích hợp cho con người sống nữa. Sau cùng những người may mắn còn sống sót lợi dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến chế tạo phi thuyền vũ trụ rời khỏi địa cầu, ở trong vũ trụ mênh mông tìm kiếm địa phương thích hợp cho con người sinh sống. Để có thể kiên trì đến lúc tìm được nơi đó, mọi người tiến vào trạng thái ngủ say, thời gian trở nên không còn ý nghĩa, phi thuyền cũng ở đây càng lúc càng lâu, dạo chơi và tìm kiếm biến đổi giữa không trung. Nam nhân vật chính một mình một phi thuyền dẫn đầu tìm được đất liền trước tiên, lúc lên đất liền cũng là lúc nhân vật chính tỉnh lại, hắn phát hiện mình đến một tinh cầu xinh đẹp lạ lùng, mà môi trường của nơi này vô cùng thích hợp cho con người sinh sống.

Vốn là nam chính phải phát tín hiệu cho những phi thuyền khác của hắn, thông báo cho bọn họ địa điểm để hạ cánh, nhưng hắn không làm như vậy mà là trước tiên đi thăm dò. Nam chính đi được một lúc thì gặp được “người dân” của tinh cầu này, “người dân” nơi đây có dáng vẻ rất đặc biệt, cực kỳ giống con thỏ trên trái đất, cũng giống như con người có thể đứng thẳng đi lại, có tứ chi, thế nhưng vóc dáng không lớn lắm, tai và đuôi được giữ nguyên, tính cách cũng rất dịu ngoan đáng yêu.

Lúc nhân vật chính phát hiện những thứ khác giống như trên trái đất, còn có thật nhiều động vật và thực vật đã từng nhìn thấy trên địa cầu, thậm chí có cả những loài đã tuyệt chủng. Hắn vốn là một nhà sinh vật học trẻ tuổi, cho nên biết được rất nhiều thứ. Hắn càng ngày càng nghi hoặc, cùng với đáp án chậm rãi xuất hiện, nam chính rốt cuộc phát hiện sự thật, hóa ra tinh cầu xinh đẹp này chính là địa cầu bị tổn thương nghiêm trọng lúc trước một lần nữa khôi phục sức sống. Hóa ra trong lúc con người còn đang say ngủ dạo chơi tìm kiếm nơi ở mới trong không gian, “cố hương” của bọn họ đã xảy ra biến hóa, trong những năm tháng dài đằng đẵng lại một lần nữa sống lại, mà lần này, chúa tể của trái đất không còn là con người, mà là những động vật mạnh mẽ cố gắng sống sót qua đại nạn rồi tiến hóa thành hình người này.

Đối mặt với sự thật, nhân vật chính rơi nước mắt vì ân hận. Tinh cầu xinh đẹp hiện tại là nơi mà trước kia khi hắn sinh sống ở đây hắn chưa từng thấy qua. Dã tâm và tham lam quá mức của loài người đã làm hao mòn sinh mệnh của địa cầu, khiến cho tinh cầu “mẹ” của bọn họ vỡ nát. Trước lúc chiến tranh bùng nổ, chủng loại sinh vật trên địa cầu đã rất ít, con người sinh hoạt tại những đô thị xi măng cốt thép lớn, dựa vào các loại công nghệ cao duy trì sinh hoạt, ngay cả hô hấp cũng không thể tự do, mà phải nhờ vào các loại bình dưỡng khí.

Đến đây, là hết phần đầu của câu chuyện này.

Phần sau còn chưa hoàn thành, nhưng cơ bản đã viết xong. Nam chính đang do dự có nên đem tình huống nơi này báo cho những người khác hay không, một mặt đây vốn chính là trách nhiệm của hắn. Nhưng mặt khác, hắn lại sợ loài người trở về sẽ lại phá hỏng tinh cầu yên bình xinh đẹp này lần nữa. Đồng thời nếu như con người trở về, sẽ đối xử thế nào với những sinh vật tiến hóa thiện lương dịu ngoan này? Hắn không dám tưởng tượng. Trong khoảng thời gian ở chung này khiến cho hắn đã sớm yêu mến những sinh vật khả ái này, thậm chí đã đem bọn họ coi như ngang hàng với mình để đối đãi, nhưng hắn biết, những người khác chưa chắc sẽ thân thiện như thế.

Trong khi hắn đang đấu tranh do dự, những phi thuyền khác cũng phát hiện ra tinh cầu này chính là địa cầu đã khôi phục sức sống, con người đã sớm tỉnh lại, gửi tín hiệu liên lạc đến nam chính. Dựa vào đạo đức nghề nghiệp, hắn phải đem tình huống hiện tại trên địa cầu báo cho những người khác biết, những người may mắn còn sống sót mừng rỡ, hân hoan nhảy nhót, niềm vui sướng có thể trở về nhà tràn ngập trên mỗi một phi thuyền.

Nhân vật chính âm thầm hướng người đứng đầu hỏi cách đối xử với những cư dân hiện nay của trái đất như thế nào, quả nhiên, lấy được đáp án là, con người mới là chúa tể của địa cầu, những sinh vật khác cũng chỉ là lệ thuộc, căn bản không thể làm chủ nhân.

Nhân vật chính không trải qua trạng thái đấu tranh tư tưởng kịch liệt, trong khoảng thời gian này, hắn đã tỉnh ra rất nhiều, con người tham lam và ngạo mạn cỡ nào, hắn không muốn tinh cầu xinh đẹp như vậy lại một lần nữa bị hủy ở trong tay con người, cũng không muốn những sinh vật xinh đẹp khả ái này bị thương tổn. Cuối cùng, chính nghĩa chiến thắng bản năng của con người. Vì vậy, lợi dụng thời gian phi thuyền còn ở trong vũ trụ, hắn thuyết phục tất cả người dân liên hợp lại, ngăn cản con người lên đất liền. Đây nhất định là một trận chiến gian khổ, hiện tại tuy rằng người dân ở đây chiếm được ưu thế về địa lý, nhưng mà con người có vũ khí tân tiến nhất. Đến cuối cùng, con người vẫn phải thỏa hiệp, lưu lạc trong không gian đã quá lâu, bọn họ khát vọng về nhà khôn cùng. Vì vậy con người cùng với cư dân hiện tại ký hiệp ước, cùng định ra hai bên không xâm phạm lẫn nhau không làm hại nhau, cùng nhau giữ gìn sự sống mới của địa cầu.

Con người cùng cư dân hiện tại tất cả đều vui mừng. Nhưng mà nhân vật chính lại bị con người tức giận gọi là kẻ phản bội, vì phản bội loại người nên phải bị chém đầu. Trước khi chết, hắn mỉm cười nhắm hai mắt lại, hắn không biết trận chiến này hắn đem tính mạng ra để đổi lấy hòa bình có thể duy trì được bao lâu, thế nhưng hắn đã làm những việc hắn có thể làm và phải làm, hắn chết cũng không tiếc.

Xem xong kịch bản, Lục Diễn và Lý Nhiễm đều bị rung động, cốt truyện bi tráng như sử thi kết hợp với kỹ thuật 3D hiện đại ngày nay, khi công chiếu nhất định có thể làm rung động toàn bộ nền điện ảnh Trung Quốc, không, phải là nền điện ảnh thế giới.

Thời điểm lúc đầu xem kịch bản, Lục Diễn đã có một suy nghĩ trong đầu, lúc này càng dứt khoát quyết định, hiện tại hắn nhìn lại Nghiêm Khả, cảm thấy đã không còn đáng ghét như vậy nữa, thậm chí còn có chút khả ái, tuy rằng tóc của cậu ta vẫn lộn xộn như vậy, quần áo vẫn dơ bẩn như thế.

“Tôi muốn mua kịch bản này, giá cả không thành vấn đề. Không biết ý của Nghiêm tiên sinh thế nào?”

Lời này vừa nói ra, ba người đều có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhất là Lý Nhiễm, hắn biết Lục Diễn nhất định sẽ có hứng thú với kịch bản này, bởi vì chính hắn cũng giống như vậy, có điều hắn không nghĩ tới hứng thú của Lục Diễn lại lớn như vậy, dù sao Lục Diễn hiện tại chỉ là một diễn viên, mà bộ phim này muốn dựng thành phim không phải chuyện đơn giản. Tuy nhiên nghĩ đến người yêu hiện tại của Lục Diễn là ai, hắn lại cảm thấy có thể hiểu được. Thực ra Lý Nhiễm hắn cũng rất có hứng thú, nếu không phải Lục Diễn mở miệng trước, hắn cũng sẽ yêu cầu điều này, tuy nhiên hôm nay, hắn sẽ không nhúng tay, chỉ yên lặng theo dõi biến hóa.

Hoàn chương 56

☆,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.