Đêm nay trong tiếng pháo hoa nổ rải rác ngoài cửa sổ, bọn họ hàn huyên thật lâu, cụ thể hàn huyên những thứ gì, sau đó Lục Diễn cũng không nhớ rõ. Hắn chưa bao giờ nghĩ qua chính mình có một ngày cũng sẽ giống mấy cậu nhóc mới lớn, chỉ bởi vì cùng một người ở một chỗ, nói những lời không chút thú vị mà hưng phấn sung sướng không thôi. Nhưng cảm giác như thế kỳ thật cũng không quá tệ.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Lục Diễn cảm thấy khác hẳn mọi khi, mở to mắt liền trông thấy dung nhan say ngủ gần trong gang tấc, hết thảy những chuyện phát sinh tối hôm qua vào sáng sớm còn có chút hỗn độn trong trí nhớ, giống như khung cảnh vô cùng ngọt ngào trong mơ. Mà may mắn, đó không phải một giấc mơ.
Đêm qua bọn họ không nhớ rõ cho tới khi nào bất tri bất giác liền ngủ, trên người Tô Mạc thậm chí còn mặc bộ quần áo lúc anh đến, căn bản chưa kịp thay đổi.
Lục Diễn nhìn gương mặt nhu hòa an tĩnh của Tô Mạc khi ngủ, trong lòng thoáng chốc bình yên. Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt của hắn, chỉ chốc lát sau lông mi thật dài của Tô Mạc run run, tròng mắt dưới lớp da mỏng nhẹ nhàng nhúc nhích, chậm rãi mở ra.
“Sớm.” Tô Mạc cũng không bởi vì tư thế hai người quá mức thân mật mà không được tự nhiên, vô cùng thản nhiên mà mỉm cười đáp lại.
Quần áo bởi vì nằm một đêm mà có chút nhăn nheo dĩ nhiên không thể mặc lại, Tô Mạc gọi điện thoại bảo lái xe đưa tới một bộ quần áo, thuận tiện cũng đem bữa sáng của thím Phương lại đây luôn. Bữa tiệc gia đình hôm qua thím Phương tuy rằng không phải đầu bếp duy nhất, nhưng việc phải làm cũng rất nhiều, cho nên ba bữa đều là lái xe một mình đưa tới.
Kỳ thật Lục Diễn cũng nói qua hắn hiện tại đã khỏe, không cần thím Phương mỗi ngày đưa cơm đến, nhưng thím Phương kiên trì, nói bà thích thấy có người thích ăn đồ bà nấu, hơn nữa hiện tại bà rất nhàn rỗi, không hề thấy chút phiền toái nào, Lục Diễn liền không kiên trì chối từ.
Thím Phương đại khái ít nhiều đoán được tâm tư cậu cả nhà mình đối với Lục Diễn, một lòng muốn giúp cậu cả ghi điểm trước mặt Lục Diễn, chẳng những hao hết tâm tư mỗi ngày đổi món ăn đa dạng, khiến cho tên tham ăn Tống Huy cũng bởi vì Tết âm lịch về nhà vài ngày không ăn được cơm của thím Phương mà ảo não không thôi, hơn nữa mỗi lần đến bệnh viện đều sẽ cố ý vô tình mà nói một ít chuyện lý thú khi còn bé của Tô Mạc, sau lại kín đáo mà khen anh vài câu.
Lục Diễn tự nhiên hiểu được dụng ý của bà, dưới tình huống Tô Mạc chính mình cũng không biết, Lục Diễn thậm chí ngay cả chuyện mấy tuổi anh bắt đầu hết tè dầm, trong trường học tham gia cuộc thi gì, đến chuyện giành bao nhiêu giải thưởng, thu được bao nhiêu thư tình của đàn em cũng biết rõ ràng tường tận.
Lục Diễn kỳ thật vẫn là có chút cảm khái, Tô Mạc không chỉ sự nghiệp thành công, làm người cũng cực kỳ thành công. Bao nhiêu người tay nắm quyền cao hoặc xuất thân tốt đẹp, thường thường sẽ bị bạn bè xa lánh, cô độc sống quãng đời còn lại, bên người không có một ai có thể tin tưởng. Mà bên người Tô Mạc lại có rất nhiều người chân thành hy vọng anh hạnh phúc. Nhân tâm là thứ không thể lừa gạt, mặc dù là Tô Quyết, thủ đoạn không quá quang minh, tấm lòng của cậu cũng khiến người ta không cách nào chán ghét.
Người xuất sắc lại cô đơn như vậy ưu ái mình hết mực, cho dù bình tĩnh như Lục Diễn, cũng khó tránh khỏi có chút đắc ý nho nhỏ. Mà hiện giờ, bọn họ tâm ý tương thông, yêu thương lẫn nhau, mình có thể đủ cam tâm tình nguyện mà đáp lại phần này tâm ý, thật sự là không còn gì tuyệt vời hơn.
Lục Diễn thậm chí ẩn ẩn có một loại cảm giác, có lẽ mình sống lại, chính là để gặp Tô Mạc.
Lái xe rất nhanh đưa quần áo tới, mà Lục Diễn cũng đã thay quần áo chuẩn bị sẵn trước đó để ra ngoài. Hai người hôm nay đều ăn mặc tương đối đơn giản, áo len quần tây cùng áo khoác dài, kiểu dáng đơn giản chất liệu thượng thừa, thoạt nhìn rất có khí chất. Lục Diễn mặc màu sáng nhạt, mà Tô Mạc thiên về sắc màu tối hơn, hai người như vậy đứng chung một chỗ rất có hương vị trang phục tình nhân.
Lục Diễn vẫn là lần đầu tiên vào ban ngày nhìn thấy Tô Mạc mặc thứ khác ngoài tây trang, tuy rằng màu sắc thiên về u ám, nhưng thiếu đi dáng vẻ tây trang nghiêm cẩn cứng nhắc, cả người thoạt nhìn có vẻ nhu hòa trẻ tuổi hơn nhiều. Lục Diễn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Tô Mạc lưu ý đến ánh mắt của hắn, có chút không hiểu mà trên dưới đánh giá chính mình, “Làm sao vậy, có cái gì không ổn sao?”
“Không có,” Lục Diễn cong cong chân mày, “Chính là cảm thấy, em thật là đẹp.”
Tô Mạc cũng hào phóng mà cười cười, “Anh cũng rất đẹp.”
Đối thoại như vậy phát sinh trên hai người đàn ông chung quy cảm thấy có chút quái dị, nhưng giữa bọn họ lại có vẻ thực tự nhiên. Bởi vì ai cũng không thể phủ nhận, bọn họ thật sự đều rất đẹp trai.
Trước khi rời đi hai người cùng đi hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói chỉ cần không đứng thẳng hoặc đi bộ quá lâu thì không có vấn đề gì, hơn nữa chân Lục Diễn cũng khôi phục rất khá, vận động thích hợp ngược lại càng có lợi cho việc hồi phục.
Đây là Lục Diễn lần đầu tiên ra ngoài từ lúc nhập viện tới nay, cùng lắm mới hai ba tháng mà đã cảm thấy toàn bộ thành thị đều xa lạ không ít, Lục Diễn ngồi trên xe cũng nhịn không được nhìn khắp nơi.
Tô Mạc nhìn thấy bộ dáng của hắn, trêu chọc, “Như thế nào, không quen sao?”
Lục Diễn cười cười, thừa nhận, “Đúng vậy, vẫn cảm thấy giống như không quen thuộc, thật sự là nghỉ ngơi lâu lắm rồi.”
Tô Mạc an ủi, “Qua vài ngày có thể chính thức xuất viện.”
Lục Diễn gật gật đầu, “Năng lực thích ứng của con người rất mạnh mẽ, anh tin anh rất nhanh có thể một lần nữa quen thuộc thành phố này, chính là chỉ mong nơi này còn không quên mất anh.”
“Sẽ không,” Tô Mạc khẳng định, “Cho dù quên, cũng rất nhanh sẽ lại nhớ tới.”
“Anh cũng tin sẽ như vậy!”
Nơi bọn họ tới chính là ngôi chùa thu hút khách viếng thăm nhất thành phố, nghe nói chùa này rất thiêng, thường thường có khách hành hương nơi khác ngàn dặm đến đây thắp hương cầu nguyện.
Tô Mạc trực tiếp chạy xe lên đỉnh núi, tuy rằng từ chân núi từng bước một đi lên mới càng thể hiện thành ý, cũng càng linh nghiệm. Nhưng hiện giờ tình trạng Lục Diễn hiển nhiên không thích hợp làm như vậy, huống chi đối với Tô Mạc mà nói, chuyến đi này càng nhiều là tưởng nhớ, anh cũng không khẩn cầu gì với thần linh, cũng chẳng cần lo có thành ý hay không có thành ý.
Dọc theo đường đi, Tô Mạc ngẫu nhiên nói mấy câu, đều là về những năm cùng cha mẹ đi chùa bái tế.
Anh em Tô Mạc cùng cha đều là người theo thuyết vô thần, nhưng mẹ của bọn họ lại là một người thành kính với Phật, thường xuyên nói tin Phật sẽ được Phật phù hộ, mỗi lần đến một ngôi chùa nhất định phải vào thăm viếng, hàng năm cũng quyên tặng không ít tiền nhang đèn, lại còn nghe theo kinh Phật răn dạy một lòng hướng thiện, làm rất nhiều việc thiện. Nhưng mà thần linh cũng không phù hộ bọn họ, tuổi trẻ như vậy liền bởi vì ngoài ý muốn mà cả hai đều qua đời.
Khi Tô Mạc nói đến đây, là vẻ mặt lạnh lùng cùng châm chọc mà Lục Diễn chưa từng thấy qua, anh có lẽ cũng không thật sự hoàn toàn tiêu tan sự việc ngoài ý của cha mẹ.
Lục Diễn nghĩ nghĩ, nói rằng, “Có lẽ kỳ thật thần linh đã phù hộ bọn họ, nếu không có thể sự tình lúc đó lại càng tồi tệ hơn.”
Tô Mạc rõ ràng sửng sốt một chút, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, chậm rãi nói, “Có lẽ anh nói đúng, nếu mẹ còn sống, bà nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy. Ngày đó, vốn Tô Quyết cũng muốn đi theo, nhưng trước một ngày nó đột nhiên sinh bệnh, mới tránh thoát một kiếp, hơn nữa từ đó về sau, thân thể nó liền dần dần khỏe mạnh hơn.”
Tô Mạc nở nụ cười, “Lục Diễn, cám ơn anh. Ông trời dù sao để lại cho em một thân nhân quan trọng. Đi thôi, theo em vào thắp nhang.”
Khi bọn họ nói chuyện thì cũng đi tới ngoài đại điện.
Dọc theo đường đi có không ít người chào mời mua nhang đèn, Tô Mạc vốn không để ý tới, cho đến lúc này mới có hứng thú. Nhang chia làm rất nhiều loại, được ưa chuộng nhất chính là nhang cầu nguyện cùng nhang cảm tạ, cũng là thứ hấp dẫn khách hành hương nhất của nơi này. Nhưng Tô Mạc chỉ mua loại nhang bình thường.
Lục Diễn có chút kỳ quái, “Em không mua một ít nhang cầu nguyện sao?”
“Em không có nguyện vọng muốn khẩn cầu, thứ em muốn, em sẽ tự mình cố gắng giành lấy.” Tô Mạc nói xong nở nụ cười, có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Lục Diễn nghĩ nghĩ, cũng mua một ít nhang.
Tô Mạc hiếu kỳ nói, “Anh cũng tin phật sao?”
Lục Diễn cười cười, “Không, anh không tin. Nhưng anh có chuyện muốn cảm tạ.”
Lời này nói ra rất mâu thuẫn, Tô Mạc cũng không kiên trì làm rõ, mỗi người đều có quyền lợi giữ lại một ít bí mật.
Ngôi chùa hàng năm hương khói thịnh vượng, mặc dù là đầu xuân năm mới thiếu rất nhiều khách hành hương nơi khác, cũng không mất đi vẻ náo nhiệt. Tới dâng hương đại bộ phận đều là người lớn tuổi nếu không thì chính là một nhà người lớn mang theo trẻ nhỏ, hai nam nhân giống như Tô Mạc cùng Lục Diễn như vậy có thể nói là vô cùng hiếm thấy, nhất thời, các loại ánh mắt tò mò liền dừng trên người bọn họ.
Cũng may những người này phần lớn là không quá quan tâm tới giải trí, càng sẽ không hâm mộ ngôi sao, cho nên mặc dù Lục Diễn không che giấu, cũng không kéo tới nhiều người vây xem.
Bất quá mọi việc luôn có một ít ngoại lệ. Hai người thắp nhang xong từ đại điện trở về, bởi vì cũng không sốt ruột liền thong thả dạo bộ, không từ đường cũ đi về, mà đi một con đường khác người ít lại càng hẻo lánh.
Thời điểm đi ngang qua cây nhân duyên, Lục Diễn đột nhiên dừng bước, “Chúng ta, xem như đang hẹn hò ha.”
Tô Mạc sửng sốt một chút, anh chưa từng nghĩ qua vấn đề này, dù sao trong từ điển của anh còn chưa từng xuất hiện cụm từ ‘hẹn hò’ này, Tô đổng lần đầu tiên trong đời biết yêu thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc mà nói, “Đúng là vậy.”
“Như vậy, chúng ta liền làm một ít chuyện khi hẹn hò sẽ làm đi.” Lục Diễn đồng dạng là lần đầu tiên trong đời nói chuyện yêu đương nhưng chung quy thoạt nhìn tương đối có kinh nghiệm, điều này lại không thể không tính công lao của nghề diễn viên, cái nghề mà rất liên quan đến tình yêu.
“Sao cơ?” Tô Mạc không hiểu liền hỏi.
Lục Diễn cười cười, nói một câu “Ở chỗ này chờ anh.” rồi bước đi.
Tô Mạc đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, Lục Diễn trong tay cầm một cái hà bao chạy tới, chính là cái túi hương nho nhỏ mà công tử tiểu thư trong phim cổ trang thường treo bên hông hoặc giấu trong ngực.
Lục Diễn cầm một túi màu đỏ thẫm, đỏ tựa như màu sắc nam nữ thời cổ đại mặc khi thành thân, Lục Diễn giống như hiến vật quý mà mở hà bao, bên trong có hai tờ giấy đỏ, mặt trên đã viết hai cái tên, một cái là Lục Diễn, một cái là Tô Mạc.
Tô Mạc nhìn cái cây trước mắt treo đầy hà bao cùng loại, nhất thời hiểu được, chỉ chỉ hà bao, “Anh lấy ở đâu ra?”
Lục Diễn tùy tay chỉ phương hướng vừa rồi chạy tới, “Bên kia có người chuyên bán.”
“Làm sao anh biết?”
“Anh đoán. Vận khí tốt, tìm một chút liền thấy.” Lục Diễn cười đến hơi hơi nheo mắt. Hắn đương nhiên sẽ không nói thực ra bởi vì đã từng ở nơi này làm diễn viên chạy vặt mới biết được, dù sao cả đời này hắn không còn đóng loại nhân vật kia, cũng sẽ không có cơ hội.
Tô Mạc dĩ nhiên sẽ không hoài nghi lời hắn nói, Lục Diễn tung tung hà bao trong tay, nhìn cây đại thụ nói, “Nghe nói cái hà bao này treo càng cao, tình cảm hai người càng kiên định càng dài lâu.”
Nghe nói như thế, Tô Mạc yên lặng tiếp nhận hà bao, “Để em ném cho.”
Tô Mạc đầu tiên là vặn vặn tay làm khởi động, sau đó ngắm trúng một cái chạc cây, tay phải xoay một vòng tròn lớn, vung tay ném ra.
Hà bao bay lên trên không trung tạo ra một độ cung xinh đẹp, sau đó vững vàng mà mắc vào chạc cây trên cao kia. Nơi đó vừa vặn là chỗ cành cây kéo dài ra cao nhất, phía dưới nó hà bao gần nhất cũng có một khoảng cách lớn, cái hà bao kia cứ như vậy một mình tại chỗ cao nhất nhìn xuống chúng sinh.
Tô Mạc xoay người, lộ ra biểu tình đắc ý, giống như đang nói, nhanh khen em đi.
Lục Diễn bật ngón tay cái, “Lợi hại!”
Lục Diễn nhìn Tô Mạc khó được biểu tình sinh động như thế, trong lòng nhất thời nhảy dựng, đang thầm nghĩ hẹn hò thì nên làm một ít chuyện thiếu nhi không nên nhìn, đáng tiếc còn chưa kịp hành động, đã bị một tiếng gọi kinh hỉ đánh gãy ý niệm.
Một đôi nam nữ thanh niên xem ra cũng là đến treo túi nhân duyên, nữ sinh kia đột nhiên hưng phấn mà kêu lên, “Lục Diễn! Anh là Lục Diễn sao?”
Lục Diễn cũng không nghĩ khéo như vậy lần đầu tiên sau khi xuất viện liền đụng phải fan, hắn mỉm cười gật gật đầu, “Tôi là Lục Diễn.”
Nữ sinh đã từ thất thố khi vô tình gặp được nam thần bình tĩnh lại, có chút ngại ngùng hỏi, “Nghe nói anh bị thương nằm viện, hiện tại khá hơn chút nào chưa ạ?”
“Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn bạn quan tâm.”
Bạn trai nữ sinh cũng đã đi tới, hai người yêu cầu được chụp ảnh cùng Lục Diễn lại quan tâm hỏi han vài câu liền phân ra.
Sau khi fan rời khỏi, Lục Diễn xoay người đi tìm Tô Mạc, mới vừa rồi fan nữ kia vừa xuất hiện, Tô Mạc liền bất động thanh sắc mà tránh được, anh đương nhiên không quan tâm mình có bị nhìn thấy hay công khai chuyện này, anh chính là không muốn khiến cho Lục Diễn rước lấy phiền toái. Dù sao chỗ này hơi có chút mẫn cảm, mà sự nghiệp Lục Diễn đang trên đà phát triển, không thích hợp đeo trên lưng scandal đồng tính.
Tô Mạc chờ cách đó không xa, Lục Diễn rất nhanh tìm thấy anh.
Lục Diễn không nói gì về hành vi né tránh của Tô Mạc vừa rồi, giữa cái lợi và hại, Lục Diễn so với anh càng rõ ràng hơn.
Bốn bề vắng lặng, Lục Diễn lặng lẽ nắm chặt tay Tô Mạc, hé ra tươi cười, “Đi thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]