Chương trước
Chương sau
.



Sau khi quay phim《Mùa gió thổi》chấm dứt, Lục Diễn lại trở về bổ sung vài quảng cáo phát ngôn cho công ty M.

Tại phim trường ngoài ý gặp được Nhâm Nghiêm Phi.

“Hi, Lục Diễn, lại gặp mặt.” Nhâm Nghiêm Phi cười mở lời chào.

Lục Diễn có chút kinh hỉ, “Nhâm Nghiêm Phi? Sao lại là cậu!”

“Mấy bức ảnh lần trước tôi giúp anh chụp công ty M nói cảm giác rất tốt. Cho nên chính thức mời tôi đảm nhiệm lần này. Vì vậy, xin được tiếp tục chỉ giáo.” Nhâm Nghiêm Phi vừa nói vừa khôi hài làm động tác ôm quyền.

Lục Diễn mỉm cười, “Thế nào, rốt cục quyết định muốn yên ổn rồi? Chuẩn bị cùng công ty M ký hợp đồng sao?”

“Kia thì không có,” Nhâm Nghiêm Phi nhún vai, “Tôi càng thích cảm giác tự do tự tại. Huống chi công ty M cũng không cần một nhiếp ảnh gia riêng đâu.”

Tiếp đó Nhâm Nghiêm Phi đánh giá Lục Diễn một chút, vui đùa nói, “Ài, nếu như là anh mời, tôi ngược lại có thể suy xét một chút buông tha tự do.”

Lục Diễn mỉm cười, “Thật sự là vinh hạnh! Chẳng qua đáng tiếc chính là, tôi bây giờ còn chưa mời nổi một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”

“Đây là vấn đề sớm hay muộn, anh một ngày nào đó sẽ cần một nhiếp ảnh gia riêng thôi.” Nhâm Nghiêm Phi ngược lại không tiếc lời khen tặng.

Lục Diễn trong mắt thần quang chợt lóe, “Nhận lời tốt lành của cậu, nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi nhất định mời cậu làm nhiếp ảnh gia riêng của tôi.”

Nhâm Nghiêm Phi cười ha ha nói, “Vậy trước tiên cảm ơn anh nhé. Bất quá lời cảnh báo phải nói trước, cho dù là người quen cũ, tôi cũng sẽ không khách khí với anh đâu, tôi bán mình cũng không thấp a.”

Lục Diễn khóe miệng cong lên, “Cậu yên tâm, nhất định xứng đáng giá trị con người cậu.”

Nói thật, Lục Diễn đối với lời đề nghị thuận miệng của Nhâm Nghiêm Phi vẫn rất để tâm.

Hắn từ trước đã thích chụp ảnh, lại nói làm một diễn viên thành công, làm sao khiến cho mình ăn hình ăn ảnh, cũng là một môn học. Mà mỗi nhiếp ảnh gia ưu tú, đều có phong cách riêng, cùng một phong cảnh, cùng một nhân vật, nhiếp ảnh gia khác nhau sẽ tạo ra góc độ cùng hiệu quả không giống nhau. Nếu như có thể cùng hợp tác với một nhiếp ảnh gia phù hợp, vậy hiệu quả tự nhiên sẽ càng cao.

Nhâm Nghiêm Phi làm một nhiếp ảnh gia tự do, tác phẩm của cậu có thể thường xuyên xuất hiện trong sách địa lý quốc gia hay tạp chí, như vậy đã chứng tỏ trình độ của cậu. Mà trải qua lần hợp tác trước, Lục Diễn cảm thấy giữa bọn họ vẫn rất ăn ý, ít nhất Lục Diễn nhận thấy những bức ảnh cậu chụp hiệu quả đến nỗi công ty M lại mời cậu đến lần nữa. Đương nhiên, không phải vấn đề kỹ thuật, mà là nằm ở cảm giác. Hiển nhiên công ty M cũng có cảm giác như thế, cho nên lần này mới có thể cố ý mời Nhâm Nghiêm Phi tới đảm nhiệm đi.

Nếu như có thể có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp như vậy, nhất định sẽ làm ít mà vẫn hiệu quả, dù sao nghệ sĩ chính là công việc liên quan tới ống kính rất nhiều.

Nhưng mà, Lục Diễn hiểu rõ, ý tưởng như vậy hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Lấy tình huống của hắn hiện tại nuôi không nổi một nhiếp ảnh gia riêng, chẳng qua ngẫu nhiên hợp tác thì vẫn có cơ hội.

Vì thế Lục Diễn thuận thế trao đổi phương thức liên lạc cùng Nhâm Nghiêm Phi, Nhâm Nghiêm Phi cũng hứa hẹn khi Lục Diễn có yêu cầu, nếu cậu có thời gian nhất định gọi là sẽ đến.

Quả nhiên, cùng nhiếp ảnh gia ăn ý hợp tác quả thật thoải mái, Nhâm Nghiêm Phi đặc biệt có thể bắt giữ khoảnh khắc của Lục Diễn rất tốt, mỗi một góc độ, ánh sáng đều càng có thể xuất ra khí chất của Lục Diễn, cơ hồ là ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.

Nhìn ảnh chụp, Lục Diễn cũng phá lệ vừa lòng, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải mau chóng đạt tới trình độ có được nhiếp ảnh gia riêng của chính mình.

Thời gian ba ngày, liền đem quảng cáo còn lại bổ sung đầy đủ. Ba ngày nay, trừ bỏ đi ngủ, Lục Diễn đều ở tại Studio, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không rời đi, mà đối với cường độ công tác như vậy, một câu than thở đều không có.

Nhâm Nghiêm Phi đối với thái độ chuyên nghiệp của hắn bội phục vô cùng, đồng thời đối với lời đề nghị thuận miệng kia cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.

Trên thực tế, không chỉ diễn viên yêu cầu một nhiếp ảnh gia hiểu bọn họ, một nhiếp ảnh gia ưu tú cũng cần một người mẫu giỏi cùng sáng tạo ra những kiệt tác. Nhâm Nghiêm Phi thích du lịch khắp nơi, tác phẩm của cậu cũng chủ yếu là chụp phong cảnh, ngẫu nhiên xuất hiện con người thì đều rất đặc sắc. Trước là đáp ứng lời mời của Gavin đến hỗ trợ một tổ ảnh chụp, cậu vốn không quá nguyện ý, nhưng không chịu nổi bạn tốt quen biết nhiều năm thỉnh cầu, kết quả đã có kinh hỉ.

Lục Diễn là một người mẫu giỏi, hắn nắm chắc màn ảnh, đối với yêu cầu của nhiếp ảnh gia lý giải đều thực đúng chỗ. Nhâm Nghiêm Phi lần đầu tiên cảm thấy, chụp ảnh cho người cũng rất thú vị, so với phong cảnh tĩnh lặng còn thú vị hơn nhiều. Cho nên thời điểm công ty M lần thứ hai mời cậu, cậu biết đối tượng vẫn là Lục Diễn, lập tức liền đáp ứng dẫu cho cậu đã lập kế hoạch đi Châu Phi chụp sư tử rồi.

Trước cậu cùng Lục Diễn nói giỡn mà nhắc tới chuyện làm nhiếp ảnh gia riêng, ngay từ đầu thật sự chỉ là thuận miệng nói, nhưng Lục Diễn tựa hồ rất có hứng thú, hơn nữa cậu cũng tin tưởng Lục Diễn có thực lực, hắn lại rất chuyên nghiệp cùng cố gắng, một ngày nào đó có thể đứng đến độ cao kia, vì thế Nhâm Nghiêm Phi cũng bắt đầu nghiêm túc mà suy xét về đề nghị này.

Rất nhiều năm sau này, khi mà Nhâm Nghiêm Phi trở thành một nhiếp ảnh gia nổi danh thế giới, nghĩ về quãng thời gian này, luôn cảm thấy thực may mắn khi đó chính mình đưa ra đề nghị kia.

Quảng cáo chụp xong xuôi, Lục Diễn còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút nào đã bị Tần Phong xách vào phòng thu âm.

Trên đường Tần Phong giải thích cùng Lục Diễn, “Trước không phải bảo cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, tìm cơ hội thu một EP(*) sao. Trong khoảng thời gian này tôi ủy thác người viết ca khúc cho cậu, hiện tại rốt cục viết xong, vừa lúc hôm nay cậu rảnh, liền đi phòng thu âm hát thử xem hiệu quả thế nào, nếu có cái gì không ổn cũng có thể chỉnh sửa.”

Lục Diễn gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ Tần Phong từng hứa hẹn muốn cho hắn trở thành một thiên hoàng siêu sao chân chính, cũng nhớ rõ Tần Phong nói qua một thiên hoàng siêu sao thì phải phát triển toàn diện. Kỳ thật Lục Diễn hứng thú lớn nhất vẫn là đóng phim, giấc mộng của hắn là một ngày kia có thể tạo ra một bộ phim có thể vang dạnh toàn thế giới. Nhưng hắn càng biết đạt được mục tiêu có bao nhiêu gian nan, nhất là lấy thân phận hắn hiện tại, cho nên bất luận là đóng phim truyền hình, làm người đại diện phát ngôn, tham dự các loại hoạt động, còn có thu băng đĩa nhạc, đều là vì thu hẹp khoảng cách đến mục tiêu này. Lục Diễn biết, vì giấc mộng, chính mình không có quyền bốc đồng.

Nếu mục tiêu đã nhất trí lại đạt thành nhận thức chung, Lục Diễn liền đem hết thảy chuyện an bài công tác đều giao cho Tần Phong, hắn tin tưởng tại phương diện này, không ai tài giỏi hơn Tần Phong, mà hắn càng tin tưởng, Tần Phong sẽ thay hắn sắp xếp thật tốt. Thẳng đến khi vào phòng thu, Lục Diễn mới chính thức nhận rõ Tần Phong vì hắn mà sắp xếp có bao nhiêu tốt.

Thời điểm bọn họ tới, trong phòng thu âm đã có hai người đang chờ. Hai người tuổi cũng không lớn, hẳn là cũng chỉ hơn ba mươi, một người ăn mặc tùy ý, khá lôi thôi, đầu tóc tán loạn khiến Lục Diễn không khỏi nghĩ tới Lý Nhiễm; một người khác thì hoàn toàn tương phản, thu thập vô cùng chỉnh tề, mặc đường trang màu trắng, vừa thấy còn tưởng rằng là thư sinh thời cổ đại, cảm giác hệt như từ trong sách bước ra.

Tần Phong vừa thấy hai người, liền cười nghênh đón, bồi tội nói, “Tịch gia, Mộc tử, xin lỗi để hai người đợi lâu.”

Người mặc đường trang màu trắng nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nói, “Thời gian vừa vặn, chúng tôi cũng mới đến.”

Người đầu tóc hỗn loạn thì không kiên nhẫn xua tay, “Chớ nói nhảm, có mang người tới không.” Ngữ khí này, không biết xảy ra chuyện gì khéo còn tưởng rằng gặp phải xã hội đen.

Tần Phong đem Lục Diễn đi lên phía trước, cười nói, “Đây là Lục Diễn.”

Lục Diễn mỉm cười gật đầu với hai người.

Tần Phong lại chỉ vào hai người kia nói với Lục Diễn, “Hai vị này vô cùng nổi danh, cậu có lẽ chưa từng thấy qua, nhưng tên của bọn họ cậu nhất định nghe qua. Vị này chính là Bạch Tịch, thường gọi Tịch gia; vị này chính là Lâm Mộc, bất quá hắn càng thích người ta gọi hắn Mộc tử.”

Người áo trắng chính là Bạch Tịch, một đầu tóc rối bù chính là Lâm Mộc.

Lục Diễn đương nhiên nghe danh bọn họ, trên thực tế, khi vừa rồi Tần Phong mở miệng xưng hô, Lục Diễn trong lòng cũng đã ngờ ngợ, chờ đến lúc Tần Phong chính thức giới thiệu mới thật sự xác nhận.

Chỉ cần người có hứng thú nhất định với âm nhạc, sẽ không thể không biết hai người bọn họ.

Một là người viết lời nổi danh trong nước, một là nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất nhì.

Nghe đồn Bạch Tịch đã soạn nhạc gần mười năm, tổng cộng viết hơn hai ngàn ca khúc, chia đều thì hàng năm viết hai trăm bài, cơ hồ là không đến hai ngày liền viết một ca khúc. Mà trong hơn hơn hai ngàn bài hát của hắn, có một phần ba đều làm người ta biết rõ, mà trong đó có hơn ba trăm bài trở thành hit.

Mà Lâm Mộc, tuy rằng thời gian sáng tác không bằng Bạch Tịch, nhưng cũng gần năm năm, hàng năm trong cơ cấu bình chọn mười ca khúc hay nhất, có một nửa đều là tác phẩm của Lâm Mộc.

Hai người kia, vô luận là tác phẩm của ai cũng đều là ngàn vàng khó cầu, mà bọn họ hợp tác, càng được xưng là “tổ hợp Mộng ảo”, là điều tất cả ca sĩ đều tha thiết ước mơ. Chẳng qua gần mấy năm qua, có thể đồng thời mời được hai người bọn họ cũng không có nhiều người.

Lục Diễn biết, bài hát hôm nay bất luận là ai tới hát, chỉ cần biết là do hai người này soạn, đã định trước sẽ gây sóng gây gió. Mà Lục Diễn không biết chính là, vì để mời hai người kia, Tần Phong đến tột cùng trả giá bao nhiêu nhân tình.

Lâm Mộc cao thấp đánh giá Lục Diễn một chút, đưa cho hắn một tờ giấy, mặt trên là một ca khúc viết tay.

Hiển nhiên vẻ xuất sắc bề ngoài của Lục Diễn cũng không khiến cho hắn được thêm ưu ái, ngược lại khiến Lâm Mộc nhíu nhíu mày, hắn thấy nhiều loại nghệ sĩ diễn giỏi hát dở, bề ngoài càng xuất chúng ca hát càng khiến người không thể nhẫn nhịn, cố tình thái độ còn đặc biệt cao ngạo, “Trước lạ sau quen, đợi lát nữa hát thử một đoạn. Khuông nhạc xem có hiểu không? Có cần tôi đổi thành giản phổ hay không?”

“Không cần, tôi có thể xem hiểu.” Lục Diễn khiêm tốn mà cười cười, “Cảm ơn Lâm tiên sinh.”

Lâm Mộc ngược lại đối với thái độ của hắn có chút ngoài ý muốn, khẩu khí cũng dịu xuống, “Ai nha, chớ gọi Lâm tiên sinh, chẳng tự nhiên chút nào, gọi tôi Mộc tử đi.”

“Được, Mộc tử lão sư.” Lục Diễn cười cười, biết nghe lời phải.

Lâm Mộc hiển nhiên thực vừa lòng, “Vậy cậu trước nhìn xem, có cái gì không hiểu liền hỏi tôi.”

Bạch Tịch chỉ đứng một bên mắt lạnh nhìn, một câu cũng không nói.

Hoàn chương 26



(*) EP: Extended play: là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để gọi là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn dưới 10 phút và một album có khoảng 30 – 80 phút.

☆,

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.