Edit: Chrysanthemum
Tâm tình vui sướng của Thương Ngôn không cần nói cũng hiểu, cho dù lật ngược Trữ Dương sơn mấy lần mà đến cuối cùng vẫn không có nhưng y hiểu được chí ít đã có chút manh mối, mình không cần phải giống ruồi bọ bay loạn nữa. Thế nên y càng nhìn Hách Liên Vân Thiên lại càng thuận mắt, người này quả thực không tồi. Trước kia y đã từng hỏi qua nhiều lang trung, thầy thuốc, không có chỗ nào là không xem y như kẻ điên, y cũng không phải chưa từng dùng thủ đoạn vũ lực, nào biết được lá gan của mấy người này quá nhỏ, chẳng qua chỉ dọa bọn hắn một chút mà thôi lại bị hù đến mức tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, thậm chí có người rõ ràng trực tiếp ngất đi luôn.
Hách Liên Vân Thiên cười cười lắc đầu, nhìn thử sắc trời, cơn mưa này thật sự là không dứt, “Ở chỗ này đợi hết mưa rồi đi.”
Thương Ngôn theo bản năng đáp lời: “Được.” Nói xong khựng lại, chợt nghĩ đến chính mình ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nói, người ta đã nói tin tức trọng yếu như vậy cho mình, tuy rằng y coi như biết cũng chưa chắc có năng lực tìm được, nơi này cũng chưa chắc thực sự có Chu quả tồn tại, mà người ta cũng không có nghĩa vụ phải nói cho y biết nha, chính mình lại ngay cả câu cảm ta đều không có.
Hiện tại biết xong rồi đi thì tựa như có chút quá đột ngột, Hách Liên Vân Thiên đã tự cầm quyển sách ngồi nương theo ánh sáng từ cửa sổ mà đọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-hach-lien-thien/110161/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.