Ambrose tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên một cái gường lạ, trong một căn phòng lạ. Đầu cậu ong ong như va phải vào đâu, câu nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất đi. Ambrose lẩm bẩm:
“Fayola.”
Được rồi bình tĩnh, Ambrose tự nói, cậu bắt bộ não phân tích. Sau khi mình ngất nếu mụ phù thủy không đuổi kịp có nghĩa là đã được cứu, giả thuyết này xác xuất thấp. Một giả thuyết khác là mụ phù thủy chỉ bắt mà không giết mình, đồng nghĩa với việc mình có giá trị với mụ ta.
Ambrose đang mải suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mở, Ambrose đưa mắt thấy một người phụ nữ đeo vương miện, cầm quyền trượng bước vào. Đó là mụ phù thủy, cậu nghĩ. Bên cạnh mụ là Fayola, cô bé bây giờ ăn mặc như một công chúa vậy. Chuyện gì đã xảy ra?
Ambrose không nói gì, mụ phù thủy mở lời:
“A, cậu bé của chúng ta đã tỉnh rồi, cậu thấy thế nào?”
“Cháu khỏe rồi.” Tuy hơi vô lý nhưng cậu vẫn nói: “Cảm ơn bà cứu cháu..”
“Ha ha..” Mụ phù thủy cười to, “Thật là đứa trẻ khôn ngoan ta rất mong chờ vào tương lai của cháu đấy.”
“Bây giờ ta có việc đi xử lý, hai đứa có thể nói chuyện, có việc gì cứ dặn thỏ Judy Hopps, nó ngay ngoài cửa.” Mụ phù thủy nói xong rồi ra khỏi phòng.
Mụ ta vừa biến mất, Fayola đã òa khóc, ôm lấy Ambrose:
“Hu… hu.. may quá cậu không sao, đêm đó mình tưởng chết chắc rồi chứ… hu.. huu”
Ambrose xoa lưng cô bé an ủi:
“Mọi chuyện đã qua, xem này mình không sao rồi...”
Fayola ‘khám xét’ một lượt Ambrose, xác nhận cậu thật sự khỏe lại, cô mới thôi khóc, cô nói:
“Chúng ta bây giờ đang ở trong lâu dài của Nữ hoàng, bà đã mang mình về lúc bất tỉnh..”
“Bạn bị bất tỉnh.” Ambrose bất ngờ hỏi, cậu nhớ là mình liều mạng giải quyết nốt con sói còn lại, chẳng lẽ là còn có sói xung quanh. Cậu hỏi Fayola:
“Trước tiên cậu kể cho mình nghe mọi thứ xảy ra sau khi mình ngất đi.”
Fayola suy nghĩ một lúc, cô bé nói:
“Sau khi mình đâm chết con sói đó, mình lấy thuốc ra sơ cứu bạn, bạn chảy nhiều máu quá. Sau khi mình làm xong, thì Nữ hoàng xuất hiện, bà ta hỏi mình về mấy lọ thuốc, mình trả lời là không biết làm, thế là bà ta nổi điên lên giơ quyền trượng giết cậu. Không biết làm sao nó lại bắn trượt, trước khi ngất mình xin bà ta tha cho chúng mình.”
“Chỉ thế thôi sao?” Ambrose tự nói, tại sao mụ phù thủy lại bắn trượt, mụ cố ý dọa Fayola hay một lý do khác, cậu lại suy nghĩ.
“Xin lỗi Ambrose, hu… huu… hu…” Fayola lại thút thít “Mình nhớ ra trước khi ngất nói với mụ là cậu có thể chế tạo mấy lọ thuốc… xin lỗi …”
Ambrose nghe vậy, cậu đã hiểu toàn bộ câu chuyện, cậu lại an ủi Fayola:
“Bạn làm như thế là đúng, vì vậy mà chúng ta mới sống.”
“Thật không?” Cô bé không tin nói, Fayola rất tự trách vì ‘khai’ ra Ambrose.
“Đúng vậy, mình hỏi bạn, Nữ hoàng hỏi về mấy lọ thuốc vì chúng có lợi cho bà, đúng không?”
Fayola gật đầu, Ambrose lại nói tiếp:
“Bà ta dọa giết mình để biết cách chế tạo thuốc đúng không?”
Fayola gật gật đầu, cô bé nghĩ ra nói:
“Ý cậu là chúng ta có giá trị hơn nếu còn sống, bà ta muốn biết cách làm mấy loại thuốc đó.”
“Nhưng nếu cậu nói hết với bà ta thì chúng mình bị diệt khẩu..” Fayola lo lắng nói.
“Bạn yên tâm, có phải lúc cậu tỉnh gậy, bà ta hỏi cậu về phù thủy không?”
“Đúng vậy, mình đã nói chúng mình là phù thủy, mình không muốn bị coi là những con người bà căm ghét.” Fayola nhớ lại lúc tỉnh dậy hơi sợ hãi.
Đúng vậy, mụ phù thủy muốn lợi dụng Fayola để biến mình thành công cụ cho mụ, và ngược lại.
Bọn họ còn muốn nói chuyện thêm, thì cánh cửa phòng lại mở ra. Một con thỏ nhỏ nhắn, lông xám, tai nó dài bất thường, tai nó phải dài gấp đôi con sóc Longears cậu gặp. Nó đi tới khóm người chào hai người, nói:
“Cô chủ, cậu chủ, Nữ hoàng đang chờ hai người ngoài đại sảnh, bà dặn cậu chủ nhanh chóng thay quần áo.”
Ambrose nghe vậy, cậu không biết từ lúc nào một bộ quần áo lịch thiệp, màu xanh lam, dành cho một vị hoàng tử xuất hiện cạnh giường. Không biết mụ ta định làm gì.
Ambrose thay quần áo xong cậu cùng Ambrose đi sau con thỏ Hopps, qua mấy cái hành lang, hai người đến một gian đại sảnh, bên trong đầy sinh vật hung tợn, xấu xí. Chúng là bề tôi của mụ phù thủy.
Mụ phù thủy thấy hai người tới, mụ cười chào họ, mụ đưa mắt ra hiệu cho người lùn gần đó. Tên người lún cúi người đáp lại, rồi nó quát lớn:
“TRẬT TỰ.”
Đám bề tôi đang xì xầm, chúng không biết sao mình lại ở đây. Nghe tiếng quát, cả bọn im phăng phắc. Chúng xếp thành hàng ngay ngăn nhìn về phía nữ hoàng.
Tên người lùn tiếp tục nói:
“Dẫn hai đứa trẻ vào…”
Tiếng đàn đá băng cất nên, từ ngoài cửa, Ambrose và Fayola từ từ đi vào. Bọn bề tôi nghiêm mắt đánh giá hai người, chúng là cái gì đây, nghe nói Nữ hoàng đi bắt con người, đây chính là con người sao.
Fayola bị mấy ánh mắt đủ màu xanh đỏ tím vàng nhìn, mà nổi da gà. Còn Ambrose cậu cố gắng diễn thật nhất mấy bài học lễ nghi nhàm chán Baemyn dạy cậu. Nói chung hai đứa biểu hiện rất tốt.
Ambrose thấy khoảng hai mươi tên đang xếp thành hai hàng chỉnh tề trong sảnh, giữa sảnh có một đóng gì đó bị vải che lại.
Khi hai người tới bên cạnh ngai vàng, mụ phù thủy đứng lên nói với đám bề tôi:
“Mùa đông đang biến mất..”
Tiếng bàn luận xì xào vang lên trong đại sảnh. Tên người lùn lại quát:
“IM NGAY, các ngươi không nghe Nữ hoàng nói gì à?”
Đại sảnh trật tự trở lại. Mụ phù thủy tiếp tục:
“Phép thuật nào cũng có lúc suy yếu, trong vòng một trăm năm qua, phép thuật của ta đã duy trì đóng băng cả Narnia. Bây giờ nó đã tới thời kỳ suy yếu. Nắm bắt thời cơ này, những tên phản loạn bịa đặt, kích động thần dân ta làm phản. Bọn chúng có đáng chết không..”
“ĐÁNG CHẾTTTTTTT.” Cả lũ gào lên.
“Ta đã nhận được tin rằng con người xuất hiện ở cánh rừng Phía Tây (Westernwood),nhưng các ngươi biết ta tìm thấy gì không?”
Cả đám không hiểu, chúng đều nhìn về phía Ambrose và Fayola. Mụ phù thủy nói tiếp:
“Ta không thấy một mống người nào, mà lại tìm thấy hai ‘phù thủy’ trẻ xuất sắc.”
Tiếng bàn tán lại nổi lên, lần này không ai ngăn cản. Macgrim, đội trưởng đội cận vệ Nữ hoàng bước lên trước nói:
“Đúng vậy, tuy rất xấu hổ, nhưng ba chiến sĩ của bộ tộc sói đêm chúng tôi không có mắt tấn công hai vị này, kết cục của chúng là cái chết.”
Nói rồi, ông ta lật tấm vải ra, ba cái xác sói hiện lên trước cả đám, một cái bị nổ banh xác, một cái bị cháy đen thui và một cái bị đóng băng cả bốn cái chân… Đám bề tôi im lặng, khuôn mặt bất ngờ, có chút run người nhìn về phía Ambrose và Fayola.
Mụ phù thủy nhếch miệng, nói dối không chớp mắt:
“Các ngươi đã thấy, ba tên này tưởng rằng Ambrose và Fayola là con người nên phải trả giá bằng tính mạng. Hai vị phù thủy trẻ nhưng họ nắm giữ sức mạnh không phải ai dám đón đỡ.”
Ngừng một chút cho bọn bề tôi tiêu hóa thông tin, mụ nói tiếp:
“Tuy nhiên, chúng vẫn là trẻ con, mà trẻ con cần được dạy dỗ. Ta tại đây tuyên bố nhận hai đứa trẻ này là học đồ, chúng sẽ là hoàng tử, công chúa của Narnia.”
“Các ngươi nhớ kỹ tên Vua và Nữ hoàng tương lai của các ngươi, Ambrose Charn Sobekneferu và Fayola Charn Sobekneferu…”
Cả đám sung sướng hò reo, bọn chúng nhìn thấy quốc gia tương lai mạnh mẽ tới nhường nào, ba phù thủy quyền năng sẽ đánh bại mọi kẻ thù.
Mụ phù thủy cười đạt được ý muốn, nhân dịp này mụ gõ đầu bọn bế tôi dám phản bội mụ, cho chúng biết phù thủy là những kẻ mạnh nhất toàn bộ xứ Narnia này. Hơn nữa cũng cho chúng thấy tương lai của vương quốc, dù mụ có bị giết vì lời tiên tri thì cũng có hai người lãnh đạo bọn họ.
Nghĩ tới lời tiên tri, mụ nhếch miệng coi thường, mụ đã có một cách để nó không xảy ra, chỉ cần chờ Ambrose và Fayola trưởng thành, chúng sẽ là vũ khí sắc bén nhất của mụ.
Khi đứa trai đi giết địch, đứa gái sẽ ở cạnh mụ, và ngược lại.
Mụ sẽ cho quân xuôi nam, đánh bay tên ‘ẩn sĩ’ diệt sạch loài người, tới khi đó lời tiên tri chỉ là lời nói mò thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]