“Gâu gâu.”
Khi Lucy mấy người vừa trèo lên cây, mấy con sói đã xông tới, chúng bủa vây lấy cáo Nick Wilde. Con cầm đầu nói:
“Tên cáo, ngươi có thấy lũ con người xuất hiện không?”
“Không thưa ngài sói, tôi không… thấy bất kì ai cả…” Cáo Nick cúi đầu lắp bắp.
“Gâu… Mi còn nói láo, chúng ta đuổi theo lũ người tới đây.” Con cầm đầu gầm lên.
Một con sói khác đã xông tới, nó ngoặm lấy Nick Wilde, xách bổng ông lên.
“Mi còn không khai.” Chó sói cầm đầu mỉa mai.
Con cáo kia rung lắc đầu, khiến hàm răng cắm sâu vào cáo Nick. Nick kêu lên đau đớn, ông cầu xin:
“Làm ơn tha tôi đi. Hướng bắc, bọn họ đi hướng bắc….”
Con sói kia quăng ông sang một bên, nó định chạy về hướng bắc đuổi theo lũ trẻ. Nhưng, con sói cầm đầu chặn lại, nó nói:
“Khoan đã.” Nó tiến đến, ngửi ngửi trên người ông cáo, rồi nó tức giận tát ông cáo một cái.
“Dám lừa rối chúng ta, trên người mi còn thấy rõ mùi lũ người, bên kia còn mấy cây cỏ thơm Lamir lưu lại. Chúng ta không bị lừa bởi một trò hai lần.”
Con sói cầm đầu nói với mấy con khác:
“Chia ra tìm, chúng chỉ trốn gần đây thôi, còn cậu, chăm sóc tên phản bội.”
Mấy con sói chia ra lục lọi khắp nơi, từ hốc cây tới bụi cây, chúng còn đào đất xung quanh đề phòng lũ người trốn xuống đất.
Lúc này, trên cây, ông hải ly lo lắng, ông không biết làm thế nào, sớm muộn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1954045/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.