Cứ nghĩ tới ngày mai trận chiến sẽ diễn ra, Peter lại bồn chồn, lo lắng không yên. Đây là trận đánh lớn đầu tiên trong đời nó, cái tin có thể Aslan không tham dự là một cú sốc lớn. 
Alan gọi cậu tới, ông hướng dẫn cậu phải đánh trận ra sao, điều quân như thế nào, ông biểu hiện rất lạ, khi cậu hỏi thì ông chỉ nói rằng mai ông sẽ không tham ra trận chiến. Tin tức này như một cơn lốc thổi quả cả danh trại. 
Bữa tối diễn ra trong không khí yên lặng. Ai cũng cảm thấy có một cái gì rất khác với tối hôm trước hoặc thậm chí mới sáng sớm hôm nay. Giống như thời khắc vui vẻ mới chỉ vừa bắt đầu đã đến hồi kết vậy. 
Cảm giác này ám ảnh Susan nhiều đến nỗi, nó không thể nhắm mắt ngủ yên. 
Sau khi cô bé nằm đếm cừu để mình ngủ được và trở qua trở lại hồi lâu, cô nghe thấy tiếng Lucy thở dài rồi, Lucy vẫn chưa ngủ, nghĩ vậy Susan hỏi: 
“Em cũng không ngủ được hay sao?” 
“Không ạ, em tưởng chị ngủ rồi chứ. Em muốn nói chuyện này với chị, Susan.” Lucy trả lời. 
"Chuyện gì thế?” Susan tò mò nhìn Lucy hỏi. 
"Chị có để ý Alan không, em lo cho ông ấy lắm, như thể có một chuyện gì đó thật đáng sợ xảy ra cho ông ấy hoặc chính ông ấy sẽ làm một chuyện gì đó kinh khủng.” Lucy nhìn trời nói. 
“Chiều nay dường như Aslan ở trong một tâm trạng bất an." Susan cũng nhận ra. 
"Lucy à, điều ông ấy nói không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1954040/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.