Quân đội mụ phù thủy la hét, chúng vui mừng như sắp nhảy múa tới nơi, mấy tên khổng lồ ngu ngốc khua khua cái chùy trên đầu, bọn yêu tinh nhảy vũ điệu kinh dị, còn mấy con quát vật to lớn khác thì thi nhau phả mùi hôi miệng vào lẫn nhau. Một khung cảnh khiến người ta nổi gai ốc.
Ngược lại, quân đội Alan khuôn mặt lo lắng, chúng không còn khí thế cầm vũ khí. Lucy con gái đã thút thít, cô tưởng nghĩ là Alan lại chết, thằng Edmun thì sợ run nẩy bẩy, nó đang nghĩ làm sao thoát khỏi chiến trường, rõ ràng nó nhìn ra Alan chết thật thì bọn họ sẽ thua. Anh cả Perter nắm chặt cây kiếm, mặt đằng đằng nhìn mụ phù thủy….
Fayola đã rơi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, cô bé tiến sát Ambrose, cô nhất định đảm bảo cho cậu an toàn. Còn về nhân vật chính của chúng ta, cậu không lo lắng quá, cậu tin rằng Alan vẫn còn sống, mụ phù thủy sẽ thua, cậu an ủi Fayola:
“Fayola, cậu không cần căng thẳng vậy, cậu quên Alan là con của ai à, nếu ông ta rơi xuống nước thì muốn chết cũng khó…”
Đúng như lời Ambrose nói, cậu vừa dứt lời, mặt sông vang lên tiếng “Răng rắc…” lớp băng đang vỡ ra, một ánh sáng xanh đậm xuất hiện, không khí đầy mùi vị của biển cả, cái mùi mằn mặn của muối, mùi thanh mát của khoáng chất.
Alan lấy một thân thể khỏe mạnh, không vết thương phá tan lớp băng nhảy lên bờ, ông há to miệng gầm lên, vẻ mặt của ông trông dữ tợn đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1954033/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.