Sau khi vào thành, Shasta cảm thấy hơi bất an hỏi Ambrose:
“Bây giờ chúng ta đi đâu? Hay là rời khỏi thành phố luôn…”
“Ngu ngốc, giờ chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn, nước uống, chúng ta còn phải băng qua Sa mạc lớn nữa!” Aravis không nể mặt nói.
“Đúng vậy, chúng ta hết lương thực rồi.” Bree cũng đồng ý nói.
Ambrose giật mình lườm Bree một cái nói:
“Trật tự, một con ngựa không thể nói…”
Thấy Bree cúi đầu giả làm ngựa không nói nữa, Ambrose mới nói tiếp:
“Chúng ta trước tìm một nơi dùng chân, Bree tìm một khách sạn, ngày mai bắt đầu xuất phát.”
Trong nhóm chỉ có một mình Bree biết đường, còn Aravis thì thôi đi, cô bé chỉ ngồi kiệu bên trong một vòng thị vệ và nô lệ, cô bé biết đường mới lạ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Tránh đường! Tránh đường! Tránh đường cho ông hoàng tộc người Trắng, thượng khách của Tisroc (Thánh thượng vạn tuế, vạn vạn tuế),tránh đường cho vua xứ Narnia!”
Trước mặt bọn họ, một đoàn người xuất hiện, mấy tên lính đi trước mở đường, phía nhau là một ông hoàng, đó là Edmun.
Ambrose ba người cố nép sang một bên lề, nghe thấy Narnia cả bọn dừng lại. Một người đàn bà với một cái sọt đầy lèn trên tay đi ngay phía sau họ, dúi thật mạnh cái sọt lên vai Shasta và nói: “Đi đi chứ, mày là cái thá gì mà dám xô đẩy vậy?”
Bà ta giơ cái gật quật Shasta một phát nhưng tới giờ bà mới nhìn thấy Ambrose và bà chợt nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953992/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.