Buổi chiều hôm đấy, khi Avaris cùng Hwin và Bree hai con ngựa đi dạo, họ chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối. Bree thì cô chải chuốt cái đuôi của mình - thật ra nó trông rất tơi tả.
Động tác này khiến cho hai cô gái sặc cười.
“Ôi, thật là... Bree anh đã trở nên phù phiếm như một tiểu thư Tarkheena ở Tashbaan từ bao giờ vậy?” Hwin chêu ghẹo nói.
“Bạn trông thật ngớ ngẩn hết chỗ nói, Bree ạ.” Aravis nói.
“Nhân danh Bờm Sư Tử, tôi không phải như thế đâu, Tarkheena.” Bree thanh minh với vẻ không vừa lòng.
“Tôi chỉ tự tôn trọng bản thân mình với những bạn ngựa khác mà thôi.” (Bằng cách tự làm đẹp - Bree nói thầm.)
“Bree.” Aravis hỏi, cô bé không quan tâm đến chuyện đuôi ngựa dài hay ngắn.
“Tôi muốn hỏi bạn một câu từ lâu rồi. Tại sao bạn luôn miệng nói: ‘Nhân danh Sư Tử’ hay ‘Nhân danh Bờm Sư Tử’ vậy? Tôi tưởng anh ghét sư tử lắm mà.”
“Thì đúng thế. Nhưng khi tôi nói đến sư tử, tất nhiên là tôi muốn nói đến Aslan, nhà giải phóng vĩ đại ở Narnia, người đã đánh đuổi phù thủy mùa đông băng giá ra khỏi Narnia. Tất cả những người Narnia đều nói câu này.”
“Vậy ông ấy là một con sư tử à?”
“Không, không, tất nhiên là không.” Bree nói bằng một giọng có vẻ rất sững sờ. Xem ra Bree cũng không biết nhiều về Alan.
“Tất cả những câu chuyện về ông ấy được người ta kháo nhau ở Tashbaan là Alan là một con quỷ trong hình hài một con sư tử…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953972/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.