Cả lũ năm nhất ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một lúc lâu, rồi mới có một thằng nhóc mặt đầy mụn tiến lên nó kiêu căng nói:
“Tao là Cassius Warrington, ai muốn tranh chức niên trưởng thì xin mới chỉ bảo.”
Đã có đứa lên đầu, bên dưới bọn tân sinh nhao nhao cả lên, nhường qua, đổi lại, cuối cùng một thằng nhóc tóc nâu lên đài, nó cười nói:
“Mình là Graham Montague, xin mời…”
Thấy hai đối thủ đã có mặt, huynh trưởng Farley nói:
“Hai bên vào vị trí chuẩn bị, trọng tài trần đấu tay đôi này là giáo sư Snape, nên hai đứa cứ thẳng tay mà chiến, không lo bị thương….”
“Trận đấu có thể bắt đầu chứ, thưa giáo sư?” Farley nhìn vị giáo sư hỏi.
Giáo sư Snape vô cảm gật đầu, ông lôi ra cây đũa phép của mình phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.
“Tốt, tôi sẽ đếm từ một tới ba, hai đối thủ sẵn sàng. Một…. Hai… Ba…”
Farley vừa dứt lời, Warrington ném một bùa choáng về phía đối thủ: “Stupefy.”
Đối diện với ánh sáng đỏ lóe, Montague bình tĩnh thi triển bùa bảo vệ: “Protego…”
Rồi cậu ta nhanh chóng đáp trả bằng một lời nguyền nhảy tưng tưng: “Tarantallegra.”
Warrington vốn tưởng trong nháy mắt hạ gục đối thủ không ngờ tên kia không nhưng không sao lại phải công, hắn chỉ còn cách nhảy sang một bên lé bùa.
Đạt được thế chủ động, Montague liên tiếp phát chú về phía đối thủ, khiến tên đó nhảy nhón khắp sân để tránh.
Xung quanh các học sinh đã la ó, thật không thể chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953941/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.