“Fayola con bao nhiêu thời gian?” Ambrose lo lắng hỏi.
“Tùy từng người sẽ có thời gian bộc phát khác nhau, theo mình tính thì Fayola có khoảng một tuần trước khi tiến vào giai đoạn cuối. Lúc đó thì không thể chữa được…”
“Còn đủ thời gian… Trước tiên phải xác định mình đang ở đâu đã, rồi mới tìm đường về thất đại đảo quốc được.” Ambrose thầm nghĩ.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên:
“A, Ambrose bạn tỉnh rồi hả…”
Ambrose quay đầu lại, cậu thấy một cô nhóc hơn mười tuổi một tẹo, khuôn mặt tròn tròn, hai má phúng phính. Đó là Lucy chứ còn ai.
“Các anh chị ơi, Ambrose tỉnh rồi…”
Bên ngoài, ba đứa khác lục tục kéo vào, Ambrose nhìn ra đó là ba đứa anh chị của Lucy, Peter, Susan và Edmund. Bọn chúng có vẻ cao lớn hơn một hai tuổi… Xem ra bốn đứa này cũng bị kéo trở lại Narnia.
Ambrose chào hỏi từng đứa một, và hỏi:
“Chúng ta bây giờ đang ở đâu?”
“Mình cũng không biết, có lẽ là một hòn đảo hoặc bán đảo nào đó?” Anh cả Peter nói.
Lucy lên tiếng:
“Ambrose, cậu có nghĩ chúng ta đang ở Narnia không?”
Ba đứa khác mắt sáng lên, từ hôm qua tới giờ, bọn chúng luôn tự hỏi vậy… có điều khu rừng quá yên tĩnh, không còn những tiếng thì thầm vui vẻ như trước. Và chiều hôm qua, Lucy suýt bị một con gấu tấn công, lúc đó cô bé tưởng nó là một con gấu Narnia biết nói chuyện và có tính người.
Nghe bọn nhóc kể lại, Ambrose
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953821/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.