Sau khi xác nhận là hiểu lầm, Peter và hoàng tử Caspian bắt tay giảng hòa. Sau đó, bốn anh em nhà Pevensie dưới sự dẫn dắt của Caspian đi tới Gò Đôi.
Đón tiếp anh em họ là một hàng nhân mã giơ kiếm cúi chào… nghi thức cổ trang trọng nhất để đón tiếp các vị vua và nữ hoàng thời đại Hoàng Kim (là tên của thời đại trị vì của bốn anh em Pevensie trong lịch sử Narnia).
Ai cũng cảm thấy thân quen hơn khi được chào đón như vậy. Tối hôm đó, một bữa tiệc nhỏ được tổ chức nhằm chào đón các vị vua và nữ hoàng của Narnia từ quá khứ trở về.
Đây cũng là một dịp để giải tỏa những căng thẳng sức ép trong thời gian qua. Các cư dân Narnia đều biết quân lực của họ kém quá xa quân địch.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy từ sớm, bữa tiệc hôm qua không khiến họ say xỉn cả ngày hôm sau được. Và họ cũng không cho phép mình không tỉnh táo.
Bốn anh em nhà Pevensie, hoàng tử Caspian và các cận thần đều tập chung ở gian phòng trung tâm. Bọn họ có một cuộc họp chiến lược trước khi chiến tranh bắt đầu.
“Theo tin tình báo chúng ta vừa nhận được, mười nghìn quân đội Telmarine đang tập chung ở khu vực Cầu Beruna… bọn chúng đang chặt cây và lắp ráp các cỗ máy chiến tranh… Tối đa là trong bảy ngày tới một tuần nữa bọn chúng sẽ tiến công.” Một tên người lùn nói.
Hắn tên là Nikabrik, bạn của Trumpkin, tên này khá cau có và khó tính, nhưng khả năng làm việc lại không chê vào đâu được.
Chiến tranh đã đến ngay gần rồi, mà quân của bọn họ chỉ có năm nghìn ít hơn quân địch một nửa, không tính tới phần nhiều trong đó là các loại động vật nhỏ như chuột, sóc, lửng, dế mèn…
Không ai ở đây có ý coi thường những cư dân Narnia nhỏ bé đấy, nhưng trong chiến tranh kích thước của bọn họ thật rất bất lợi.
Peter đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn mọi người xung quanh nói:
“Chỉ là vấn đề thời gian thôi… quân đội và các cỗ máy của Miraz đang tới đây.”
Peter nói tiếp:
“Rất tiếc khi phải tôi chấp nhận sự thật là Gò Đôi không có khả năng phòng thủ được quân đội Telmarine.”
Mọi người nghe thế ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nhau, bọn họ nhận ra sự thật là như vậy… Không ai nói gì cho tới khi một con chuột lông màu cam nói:
“Bệ hạ có đề nghị gì ạ?”
Đó là Hiệp sĩ chuột Reepicheep. Đừng coi thường ông ta chỉ là một con chuột đồng, Reepicheep đã từng một mình hạ một tiểu đội Telmarine cứu hoàng tử Caspian khỏi cuộc truy sát.
“Ta đề nghị chúng ta sẽ tấn công trước trước khi bọn chúng là vậy với chúng ta. Mục tiêu của chúng ta là Lâu đài Telmar - lâu đài của Miaz.” Peter nói.
“Nhưng thưa đức vua… Thật điên rồ, chúng ta không thể tấn công được lâu đài đó. Không ai có thể tấn công được nó.” Caspian phản đối, không ai hiểu rõ lâu đài này hơn cậu, chính cậu sinh ra và lớn lên ở đó.
Lâu đài Telmar xây dựng bên một vực thẳm, chỉ có một lỗi duy nhất để người từ bên ngoài vào trong lâu đài. Không những vậy, quân số đồn trú bên trong luôn ở con số một nghìn.
Nhưng chỉ với một nghìn quân này đã đủ để phòng thủ lâu đài trước năm nghìn quân Narnia cho tới khi lương thực và nước uống bên trong cạn kiệt.
Phản ứng trái lại thái độ khuyên can của Caspian, Peter không đổi sắc nói:
“Sẽ luôn có lần đầu tiên phải không, không có nơi nào là bất cả xâm phạm.”
Kể cả pháo đài Cair Paravel của Peter, không phải nó đã bị bọn người Telmarine phá hủy sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Peter không nói ra.
Người lùn Trumpkin cũng đồng ý với ý kiến của Peter, ông nói:
“Chúng ta có yếu tố bất ngờ, không ai có thể tưởng tượng nổi những kẻ đang bị dồn vào, trốn chui lủi trong một cái hang như ta có thể tấn công lại chúng.”
Caspian vẫn không đồng ý, tên này nói:
“Nhưng ở đây chúng ta có lợi thế về địa hình… tới đó ta không có gì cả.”
“Em nghĩ chúng ta có thể kiềm chân bọn chúng ở đây một khoảng thời gian, cho đến khi quân tiếp viện tới…” Susan nói.
Ngồi bên cạnh, tên người lùn Nikabrik ánh mắt sáng quắt miệng đầy thâm ý nói:
“Cá nhân tôi đồng ý với nhà vua của mình, hoàng tử Caspian, tôi cũng cho rằng ở chỗ này an toàn hơn nhiều.”
Một đợt xì xào bàn tán nổi lên xung quanh, những người khác cũng chia làm hai phái, một chủ tấn công, và một phòng thủ.
Thấy tình hình càng lúc càng mất kiểm soát, Peter nhìn thẳng vào mặt Caspian nói:
“Nghe này, tôi rất biết ơn vì những gì cậu đã làm cho thần dân của chúng tôi ở đây, nhưng đây, Gò Đôi này không phải là một pháo đài, mà là một Lăng mộ.”
“Nhưng không phải nữ hoàng Susan đã nói là có quân tiếp viện sao?” Caspian nói.
“Phải... quân tiếp viện ở đâu? Chúng ta có đồng minh nào khác sao.” Tên người lùn Nikabrik giọng không tin nói.
Lucy trả lời thay cho chị gái của cô:
“Đó là Ambrose và Fayola. Vua và nữ hoàng của Thất đại đảo quốc.”
Lại một đợt bàn tán khác nổi nên, không ai ở đây là không biết sự cường đại của Thất đại đảo quốc… Trước kia, cùng có nhiều người Narnia di cư đến đó, qua thư từ còn giữ lại được thì ở đó như là ở Thiên đường vậy.
“Nhưng mà một nghìn năm nay họ có đoái hoài gì tới chúng ta đâu, tôi không có ý xúc phạm nhưng mà từ khi bốn vị đi, bọn họ và Narnia không có bất kì mối liên quan nào với nhau cả.” Tên người lùn Nikabrik lại nói.
Những người khác đều cho là phải, bọn họ không muốn tin vào những thứ đã từ thời nảo thời nào rồi.
“Các vị ở đây có biết về tên Thủ tịch Ma pháp sư mới của Miraz?” Lucy lại nói.
“Chúng tôi mới chỉ nghe tin ông ta là rất mạnh và chúng ta ‘không thể chống đỡ’ được từ miệng của bốn vị thôi, không có tin tức hay căn cứ xác thực nào cả?” Tên người lùn Nikabrik không tin nói.
“Chính tai tôi nghe được, anh không tin tôi hả, Nikabrik.” Trumpkin không tin vào tai mình, cậu bạn thân của ông hôm nay tại sao lại hành sự lạ như vậy.
“Tôi và ông là bạn chí thân, Trumpkin. Nhưng có một cuộc chiến đang diễn ra ở đây, không thể phạm một sai lầm nhỏ nào…”
Đúng lúc này, một anh Thần rừng hốt hoảng chạy tới, anh ta nói:
“Không xong… không xong… Cả cánh rừng đang cháy… Có một phù thủy rất mạnh. Hắn làm phép đốt cháy cả một cánh rừng….”
“Cái gì?” xN.
Mọi người có mặt trong phòng hốt hoảng hẳn nên, vì sao bọn họ vẫn ung dung ngồi ở đây bàn chiến lược không phải vì bên ngoài Gò Đồi có một cánh rừng bảo vệ hay sao.
Cánh rừng này ngăn cản sự hành quân với số lượng lớn của quân đội Telmarine, các cỗ máy chiến tranh của bọn chúng không thể đi qua cánh rừng rậm rạp được.
Nhưng nếu khu rừng biến mất thì là chuyện khác, Gò Đôi sẽ chịu sự tấn công ồ ạt của quân địch.
Cả bọn nhao nhao chạy ra khỏi Gò Đôi tới phía trước của, bọn họ thấy cả một vùng trời rực lửa, các đám mây nhuộm một màu đỏ thắm… từng cơn gió thôi mang theo hơi nóng bỏng ráp phả vào mặt bọn họ.
Ầmm Ầmm
Một quả cầu lửa khổng lồ sáng rực xuất hiện trên bầu trời, rồi nó lao xuống cánh rừng trước mắt họ. Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất dưới chân mọi người run lên...
“Phép thuật này thật kinh khủng….” Tất cả có chung một ý nghĩa
“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Quân địch sắp tấn công tới nơi rồi…”
“...”
Tình hình quả là xấu, không ai là không lo lắng cả.
“Báo…. Một phần tư cánh rừng đang bị đốt cháy, ngọn lửa đang lan rất nhanh. Dự báo là trận hỏa hoạn này sẽ kéo dài trong ba ngày.” Một Thần rừng khác từ bìa chạy tới nói.
Như vậy là chỉ ba ngày sau bọn chúng có thể sẽ tấn công. Quá nhanh.
“Vậy ông còn không tin tên phù thủy này có thể đánh bại hết tất cả chúng ta?” Lucy nhìn Nikabrik nói.
Nikabrik lúc này khuôn mặt cũng phát sợ, kẻ thù của ông mạnh như vậy làm sao không sợ được, nhưng hắn không phải vô địch, ông người lùn tin chỉ cần là ‘bà ta’ sẽ thắng được trận chiến này.
Tuy nhiên, ngoài mặt Nikabrik vẫn nhận sai với con bé nữ hoàng Lucy:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]