Một giọng nói buồn tẻ thiếu âm sắc làm cho Caspian nổi da gà, đáp lại:
“Tôi đói. Tôi khát. Cái gì tôi cắn giữa hai hàm răng thì tôi giữ lại cho đến lúc chết, thậm chí cả sau khi chết người ta phải cắt miệng tôi ra khỏi xác kẻ thù và chôn nó cùng với tôi.”
Hai bóng người mặc áo chùm đen xuất hiện, hai tên này lắc lư như đang nhảy múa một khúc điệu kì dị...
“Tôi có thể sống hàng trăm năm không chết. Tôi có thể nằm trên băng một trăm đêm mà không đóng thành băng. Tôi có thể uống một dòng sông máu mà không bị vỡ bụng.”
Một tên áo đen xông lên, hắn lột cái mũ ra và hét lên:
“Cho tôi biết…. kẻ thù của các ông là ai.”
Tới giờ, Caspian nhìn ra hai người bạn của Nikabrik là một tên người sói và một mụ phù thủy mặt đầy nhớt.
Mụ ta giọng nói the thé:
“Thứ cậu ghét chúng tôi cũng ghét… không có người nào căm ghét người khác giỏi hơn bọn ta…”
“Như vậy, với sự hiện diện của hai người bạn này, ông muốn trình bày kế hoạch của ông, phải không Nikabrik? Ông nói đi.” Sau màn giới thiệu ấn tượng, Caspian quay đầu lại nhìn ông người lùn Nikabrik nói.
“Vâng thưa nhà vua. Như là tôi đã nói… Chúng ta đã thử một mắt xích trong cái chuỗi huyền thoại cũ rích ấy và nó chả đem đến một điều gì tốt đẹp cho chúng ta.” (Ý chỉ việc triệu hoán bốn anh em Lucy)
Caspian trầm ngâm không đáp.
“Những câu chuyện xưa cũ ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953794/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.