“A… đây không phải là máu… là tương ớt…” Lucy hét lên khi tiến đến định xem vết thương cho Caspian..
Edmund gật đầu nói:
“Caspian, cậu là gì mà để tương ớt rơi khắp người như vật, làm bọn này tưởng là máu…”
“Cái này…” Caspian vừa đau đơn cừa kể lại câu truyền của mình.
Sau khi tên này bị mua đi, hăn bị tên quý tộc kia nhốt lại trong một căn phòng màu đỏ… trên trường canh phòng đầy những dụng cụ kì quái… mấy cái gậy đầu tròn siêu dài… mấy sợi roi da nữa.
Caspian nghĩ rằng mình sắp bị tra tấn tới chết, không lẽ bọn chúng nhận ra thân phận vua Narnia của cậu, bọn chúng muốn ép cung cậu khai ra bí mật gì đó.
Nghĩ tới đây, Caspian quyết định mình phải chạy trốn… cậu dụ tên gác cổng vào bằng việc nói mình bị đau bụng, sau đó trong tích tắc, Caspian cầm lấy cái gật đầu tròn kia chọc liên tục vào mồm tên lính canh, cho đến khi hắn bất tỉnh vì nghẹn thở.
Rồi Caspian lục người mong tìm ra chìa khóa của cái khóa chân khóa tay cậu đang đeo… nhưng không may là tên này không có.
Muốn mở được cái khóa, Caspian quyết định đi tới phòng bếp… đơn giản vì cậu ngửi thấy rõ mùi gỗ Giuen thơm ngát. Thường được dùng để đốt củi nấu bếp.
Tới nơi, Caspian cầm lấy con dao chặt xương rất to, và cố dùng nó để phá khóa… cái khóa chân đầu tiên rất dễ dàng, tới cái khóa tay thì khó hơn.
Không may lần nữa là lúc phá khóa, cậu bị ngã ngửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953755/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.