Vật này hóa ra là một mảnh còn lại của một cái áo giáp. Và lúc ấy ai nấy đều bò lổm ngổm trong bụi thạch nam, tìm kiếm, moi móc tất cả các gốc cây.
Từng tí từng tí một họ tìm được một cái mũ trụ, một con dao găm, vài đồng bạc cắc không phải tiền Calormen mà là tiền xưa của người Narnia in hình sư tử và thảm thực vật.
“Rất có thể đây là tất cả những gì còn lại của một trong bảy vị tướng công quý tộc.”
main nói và cầm trong tay một đồng tiền của Thất đại đảo quốc, trên nó có khác một mã tiền cho thấy nó được phát hành tại Quần đảo đơn côi vào khoảng hai mươi năm trước đây.
“Tôi cũng nghĩ vậy… nhưng nếu tất cả đồ đạc đều để ở đây thì người đâu rồi… có khả năng ông ta đã chết...” Caspian nói, trong lòng cậu không mong muốn tìm thấy xác một vị tướng công nào cả.
“Chúng ta nên đi sâu theo xuống phía dưới hồ nước kia… có thể tìm thấy manh mối gì đó?” main đề nghị.
Không ai phản đối, cả bọn đi xuống và rẽ vào một hẻm núi nhỏ dẫn đến một hồ nước. Họ đứng lại nhìn xuống hồ nước sâu nằm lọt giữa những vách đá.
Hôm ấy là một ngày hè oi ả, không ai trong bọn không muốn nhảy xuống dòng nước mát tắm cho thỏa thích và ai cũng muốn uống cho đã cái nàn nước trong xanh thăm thẳm ấy.
Edmund vốn chuẩn bị cởi áo để nhảy xuống thì đột nhiên Lucy hét lên:
“Coi kìa!”
Thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953726/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.