Tuy trong lòng là thế, nhưng ngoài miệng tên này vẫn đáng ghét làu bàu nói nói:
“”Đi tìm ngôi sao màu xanh hoang đường - ai chả biết sao có màu trắng - lại còn đi tới hòn đảo của Ramandoe ode do e gì gì đó nữa chứ… thật không hiểu nổi.”
“Rồi còn đặt bảy thanh kiếm lên một cái bàn của một con sư tử dị hợm biết nói… hừ… đúng là bọn điên.”
Eustace nói đến đây, cậu ta ngứa chân đá một viên sỏi dưới chân…
Ai ngờ, viên sỏi này rơi xuống một cái thung lũng, không là một cái hố khá to… và ‘kenggg’ một tiếng rõ ràng vang lên.
Eustace tò mò nói:
“Cái gì vậy… hòn đó đập vào thứ gì nghe có vẻ là tiếng kim loại kêu…”
Rồi thằng nhóc chạy tới phía trước, đập vào mắt nó là một mảnh đất vàng óng… tia sáng mặt trời phản xạ lại thứ vàng óng kia khiến Eustace chói mắt.
tên này muốn đi lại gần thêm để nhìn cho rõ, thì chân phải của nó dẵm phải không khí. ngay lập tức thằng bé thụt xuống một con dốc gần như thẳng đứng…
Eustace cảm thấy cả người điên đảo… nó nghĩ mình như một trái banh bị người nào đá lông lốc khắp nơi.
Đến khi quả bóng dừng lại, cái đầu của cậu vẫn còn ong ong… đang định chửi thề một tiếng thì cảnh tượng trước mắt khiến nó quên mất phải chửi như thế nào.
Nó thấy gì… cái thứ vàng óng chói mắt khiến nó suýt mất mạng lại là một đống vàng…
Rất nhiều vàng… vô số không đếm được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953722/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.