Ông lão Rhoop giờ như hóa điên thực sự, ông ta đấm một cái vỡ sống mũi một thủy thủ rồi lao lên cướp bánh lái. Ông ta hét:
“Ta thất bại rồi… phải rời khỏi đây…”
Rhoop không biết có biết lái tàu không, nhưng mấy người khác chỉ thấy ông ta xoay bánh lái lung tung khiến cả con tàu lắc lư nghiêng hẳn sang một bên.
Giờ ông thuyền trưởng Drinian mới kịp phản ứng, ông ta dùng chuôi kiếm đánh một phát vào gáy Rhoop khiến lão ta bất tỉnh.
Drinian nhanh chóng ổn định lại thuyền và nói:
“Tất cả về vị trí, chèo thuyền. Ta phải rời khỏi đây trước khi con quái vật kia trở lại.”
“Tiến về phía trước với vận tốc gấp đôi… MAU.”
Lucy giờ chỉ biết gục đầu vào lan can của đài quan sát, thì thầm:
“Aslan, Aslan, nếu người thương yêu tất cả chúng con xin người hãy ra tay cứu đỡ vào lúc này.”
Bóng đen không nhạt bớt chút nào nhưng Lucy bắt đầu cảm thấy đỡ hơn - từng chút một.
“Sau cùng sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta… cả Ambrose nữa.” Cô bé nghĩ.
Như đáp lại lời cầu khẩn của Lucy, trên bầu trời đám mây đen rẽ ra một khe hẹp nho nhỏ, nhưng cũng đủ cho một tia ánh sáng yếu ớt lọt qua.
“Coi kìa!” Cái giọng khàn khàn của Rynelf vang lên từ mũi tàu.
Tia sáng không xua tan được bóng tối bao quanh nhưng cả con tàu sáng bừng lên như có ánh đèn pha chiếu vào.
Caspian hấp háy mắt, nhìn quanh thấy khuôn mặt của những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953689/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.