“Nhưng nếu tôi giơ đũa phép lên mà không ra được phép lạ nào hết thì sao?”
“Thì liệng đũa phép đi, đấm vô mũi nó.”
Nghe tới đây, Ambrose suýt nữa thì phun ra ngum nước bí ngô trong miệng, chưa bao giờ cậu nghe thấy thứ nào buồn cười như vậy… Phù thủy ném đũa pháp đi rồi lại đấm nhau kiểu Muggle.
Tiếp theo, Hermione hậm hực chạy tới nói với Ambrose:
“Em không tin được, hai đứa kia không biết tuân thủ nội quy nhà trường chút nào cả, bọn chúng muốn đi lang thang trong trường vào ban đêm. Nếu bị bắt thì nhà Gryffindor bị trừ hết điểm mất.”
Trông cô bé mặt mũi phồng hết cả lên vì tức giận, không tự chủ Ambrose đưa tay xoa bóp mấy cái trong lòng thầm nghĩ thật mềm, bóp thật sướng.
Ngược lại, Hermione trừng hai mắt nhìn cậu anh trai lớp trên nói:
“A đau… anh làm gì vậy. Hừ, không giúp người ta thì thôi lại còn…”
Cô bé giơ hai bàn tay khua khua như con mèo con đủng đỉnh lúc bị người khác trêu chọc, đặc biệt hai cái răng thỏ lồ lộ ra trông rất mắc cười.
Takagi và Fayola ngồi bên cạnh không thể không che miệng cười khúc khích.
Đến giờ, Hermione mới nhận ra tư thái mình đang xấu hổ thế nào, ‘bùng’ một cái, khuôn mặt cô bé như cái nồi hơi bị xì, Hermione đỏ mặt nói:
“Anh chị không cười nữa, lần này giúp em đi mà…”
Ambrose mãi mới ngậm được miệng, ôm lấy bả vai con nhóc, và cưng trìu xoa đầu cô bé nói:
“Được rồi, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953600/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.