Không chờ Ambrose đám người trả lời, con rồng bước ra khỏi đống vỏ trứng, ngồi xuống một chỗ trên bàn bắt đầu hồn nhiên chăm chú nhai ‘cọt kẹt cọt kẹt’ mấy chiếc vỏ trứng.
Sau khi ăn xong, nó ‘ợ’ một cái rồi như nhận ra điều gì vô duyên lắm, bèn trang nhã dùng đôi móng vuốt lau miệng, hai mắt lim dim nhìn Ambrose nói:
“Trên người ngươi có khí tức rất quen… ồ thứ vừa rồi ngươi vẫn còn, đưa cho ta.”
Đối diện với con mắt này, Ambrose cảm thấy trong người nhảy lên một cái, đám Obscurus dao động, chạy tán loạn trong cơ thể cậu, dường như bọn chúng đang sợ cái gì đó.
Bên ngoài Ambrose còn chưa phải ứng thì Ravel đã nhìn cậu một cách đầy giục giã. Nghĩ một lúc, rồi bất đắc dĩ cậu lại phải lấy thêm một lọ máu rồng nữa đưa ra.
Con rồng lập tức túm lấy như sợ người khác cướp mất của nó, nhóc này uống ừng ực như con nhà chết khát, đến khi không còn giọt máu nào nữa thì con rồng lại lăn ra ngủ.
Lúc này, trên người của nó bắt đầu biến đổi, mấy miếng vảy non toẹt, gần như trong suốt trở lên đậm dần, một màu hồng tía ánh lên, trên đầu con rồng nhú lên hai mẩu sừng nhỏ xíu...
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một con rồng cực kì xinh đẹp hiện ra trong mắt Ambrose đám người. Ambrose kinh ngạc hỏi một việc chả liên quan:
“Đây là… con đực hay con cái?”
Ravel khinh bỉ nhìn Ambrose trả lời:
“Anh đần hả, nó đẹp đẽ như vậy là rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953294/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.