Chương trước
Chương sau
Phun một ngụm máu, Độ Thần Hải lảo đảo lùi lại, tay cố thi triển pháp quyết bay vọt lùi ra sau. Hắn điên cuồng ra hiệu:

“Nhanh. Nhanh phát tín hiệu, bên ta sắp không chịu nổi rồi.”

Ở một góc khác khá xa, một tên đệ tử lấp né trông thế liền bóp vỡ trong tay một viên ngọc.

Ma Ảnh lão ma không thấy cảnh này, hắn chỉ tay về khắp chiến trường nhìn họ Độ cười lạnh:

“Ngươi nhìn thấy rồi chứ… ha ha… đám huynh đệ ta áp đảo các ngươi. Không sớm thì muộn chúng ta sẽ làm thịt tất cả đám chính đạo giả nhân giả nghĩa các ngươi.”

Độ Thần Hải đưa tay lên lau vết máu trên miệng, hắn cũng thấy tình hình quân mình không tốt, nhưng vẫn cứng đầu ‘hừ’ một cái nói:

“Chúng ta chưa xong đâu. Ngươi chờ xem.”

Ma ảnh lão ma hai mắt trợn trừng, hắn há mồm thách thức nói:

“Ta chờ…”

Nhưng. Không biết là miệng hắn có đen hay không, lời hắn vừa nói xong là ứng niệm ngay.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Hàng loạt tiếng nổ vang lên, tất cả cường giả đều dừng lại một chút, trong lòng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Rất nhanh, có một tên kinh nghi chỉ về phía lôi đài nói:

“Cái xác… bọn chúng…”

Tất cả quay đầu nhìn tới, những cái xác của các vị tiền bối bảy môn phái dần biến đổi, nó trở lên khô cứng, héo hon, co rút lại. Và rồi… nó hiện nguyên hình là một thế thân bằng gỗ.

Ma Ảnh lập tức cảm thấy "không tôt", hắn bộp chộp gầm lên:

“Chuyện gì… Xác đâu?”

Chiến Thượng Thiên cũng thấy cảnh này lập tức đánh ra một quyền cực mạnh, đồng thời thu tay, dậm chân nhảy lùi lại. 

Hắn tu tập lại với ba vị Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn, bốn vị Hóa thần hậu kỳ nhìn nhau, một người ánh ánh kinh ngạc rồi trầm giọng nói:

“Thần mộc thế thân thuật… Không xong. Chúng ta bị lừa.”

Chiến Thượng Thiên biến sắc, đây là lần đầu tiên từ khi cuộc họp chư phái chính đạo bắt đầu hắn mới thất thố như vậy, có lẽ cũng là là lần đầu tiên trong hàng chục năm trời.

Chiến chưởng môn gầm lên:

“Tất cả đệ tử Chiến Thiên môn lùi lại.”

Dâm ma lão tổ không hiểu quát lên:

“Chiến Thượng Thiên!!! Ngươi muốn làm gì hả?”

“Câm miệng. Ngươi cũng bảo đám ma giáo đệ tử kia lùi lại, nếu không chúng chết hết đừng có hối hận.”

“Ngươi bảo ai… Hừ.” Dâm ma lão tổ tức giận chửi lại.

Nhưng rồi hắn cũng ra lệnh cho đám Nguyên Anh đại năng, Kim đan chân nhân và Trúc cơ đệ tử ma giáo lui xuống phía sau.

“Tất cả lui xuống phía sau. Nhanh.”

“Nhanh…”

May vẫn còn kịp, đúng lúc đó, một tiếng gào tức giận rầm vang khắp trời đất:

“Ai làm… Aiiii…”

Hơn mười đạo ánh sáng vàng óng lóe lên, từ mỗi cột sáng này tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ. Trong đó, có một luồng sáng bay vút tới bên cạnh Nhạn Đăng bang bang chủ - Nhạn Thần Hỉ đang nằm trọng thương một chỗ.

Ánh sáng biến mất, để lộ ra là hơn mười tên lão già, mỗi một vị đều toát lên một vẻ huyền ảo cao thâm mạt trắc, không thể khinh thường.

Rõ ràng rồi, tất cả đều là bậc tiền bối tu vi cao thâm trong chính đạo, những người đều đang bế quan tu luyện trong Tiên Điện, bọn hắn mong muốn một ngày ngộ ra đạo pháp phi thăng thành tiên.

Bọn họ vốn bị Chiến Thiên môn giết chết nhưng ai ngờ… 

Độ Thần Hải một bộ tiểu nhân đắc chí cười ha hả nói: 

“Ma giáo các ngươi… khụ khụ… hôm nay là ngày tàn của chúng mày. Các ngươi thật nghĩ các vị tiền bối đã chết sao… ha ha…”

Ma Ảnh lão tổ đám ma đầu khuôn mặt khó coi, bọn họ bị Độ Thần Hải bày ra một vố, mà cái vố này là trí mạng.

Mười hai vị tiền bối chính đạo… tương đương với mười hai vị có tu vi Hóa Thần hậu kỳ đỉnh là thấp nhất… chưa kể có vài vị là Hóa Thần tột cùng. Với đội hình như vậy, bọn hắn thắng làm sao được.

Ma ảnh không cam lòng lẩm bẩm:

“Không lẽ chúng ta thất bại.”

Dâm ma khuôn mặt méo mó, hắn đỏ mắt nhìn chúng ma đầu, âm thầm truyền âm:

“Đến lúc này chỉ còn nước phá vòng vây chạy trốn. Đám già khú đế kia tu vi cao thật, nhưng đều là lũ nửa bước bước chân vào quan tài. Phục Ma giáo chúng ta âm thầm thêm vài năm có thể một lần nữa quét sạch chính đạo, nhất thống thiên hạ.”

Mấy vị ma đầu nhẹ gật đầu.

“Chờ đã…” Ma ảnh sau khi bình tĩnh lại cất lời.

Hắn nhìn sang Chiến Thượng Thiên, Ma Ảnh sáng mắt nhìn ra Chiến môn chủ sắc mặt tuy hơi đổi nhưng cũng không đến mức muốn trốn chạy.

Trong lòng lão ma đầu âm thầm tính toán, lão hiểu mấy đời họ Chiến làm chủ Chiến Thiên môn, bọn họ không bao giờ làm gì mà không có kế hoạch phía sau. 

Với lại, Chiến Thiên môn không hề đơn giản như bây giờ biểu hiện, Ma Ảnh từng nghe giáo chủ của mình nói là: 

...

“Chiến Thiên môn không yếu hơn Phục Ma giáo là bao nhiêu. Thậm chí còn đáng sợ hơn.”

...

Điều này nói lên cái gì. Đơn giản nhất là số lượng Hóa Thần cường giả của Chiến Thiên môn không ít hơn Phục ma giáo. Tức là… Chiến Thiên môn không chỉ có bốn vị Hóa Thần hậu kỳ cường giả như trước mặt, mà còn nhiều hơn nữa…

Chưa hết… Chiến Thiên môn còn có một nhân vật kinh khủng khác. Mả Ảnh cả người run lên một cái, miệng sợ hãi nói ra một cái tên:

“Chiến Bá Thiên” 

“Cường giả đệ nhất thiên hạ”



Các đó không xa, một ông lão khuôn mặt buồn thiu, tay già khô khốc nâng Nhạn Thần Hỉ nên thân trầm nói:

“Con trai ta…”

Nhạn môn chủ lúc này nước mắt chảy xuống, phần đau khổ, phần xấu hổ tột độ:

“Phụ thân… con có lỗi với người… Nhạn Đăng bang… chúng ta… aaa…”

“Không sao con trai… ta biết…” 

Ông lão an ủi nói, rồi tay vận chuyển linh lực truyền vào trong người Nhạn Thần Hỉ, đồng thời dốc nguyên một lọ thuốc cho tên này uống.

Xong xuôi, lão già còn vung tay bày ra một trận pháp phòng thủ, rồi ánh mắt mới nhìn tới Chiến Thiên môn và Phục Ma giáo đám người.

Một ông lão khác tiến tới liếc Nhạn Thần Hỉ một cái rồi nói:

“Nhạn lão đầu, ta không nghĩ lại thành như vậy.”

“Không cần nói.” Nhạn lão đầu bình thản đáp lại.. 

Lão ta khuôn mặt ác liệt, một luồng khí thế ác liệt, có tức giận, có bi ai, không ngừng từ trong người lão tỏa ra. 

Độ Thần Hải gián tiếp thiết kế khiến Nhạn Đăng bang diệt môn chột dạ run lên, hắn ánh mắt cầu cứu nhìn lão già tiền bối của phái mình, nhưng lão già tiền bối họ Độ chỉ lắc đầu vô pháp giải quyết.

Sau vài giây căng thẳng, Nhạn lão đầu lạnh giọng nói:

“Trước xử lý đám ma giáo và lũ phản bội này.”

Lão già họ Độ và Độ Thần Hải thở phào, nhưng sau đó lại căng cứng lên, hai tên này nghe họ Nhạn nói tiếp: 

“Hừ, chuyện chưa xong đâu!!”

Nhạn lão đầu này không phải nói điêu, lão ta là một vị Hóa thần tột cùng, trước đó cũng chỉ là Hóa thần hậu kỳ đỉnh phong như lão già họ Độ, nhưng khó ai ngờ... họ Nhạn vừa đột phá cách đây vài năm. Độ Vĩ Hải giờ mới biết mình khiêng đá đập vào chân.

Nhất Kiếm môn lão già bước ra, lão này cũng là Hóa thần tột cùng. Lão chỉ tay vào mặt Chiến Thượng Thiên, nghiêm giọng nói:

“Chiến Thượng Thiên, ngươi bây giờ đầu hàng vẫn kịp. Xem mặt mũi của lão cha ngươi chúng ta sẽ không giết ngươi.”

Chiến môn chủ cười lạnh không khoan lượng đáp trả:

“Nhất Kiếm lão già. Các ngươi nghĩ mình nhiều người là thắng được trận chiến này chắc.”

Nhạn lão đầu lúc này gầm lên:

“Họ Chiến kia, giao em trai ngươi ra đây cho ta băm bằm nó ra… Dám đả thương con trai ta...”

“Câm miệng…”

Chiến Thượng Thiên ánh mắt ác liệt nhìn đám tiền bối chính đạo, miệng cứng hơn thép hợp kim, bá đạo nói:

“Muốn chiến thì chiến. Chiến Thiên môn chúng ta không e sợ bất kỳ ai.”

“Tốt… Tốt lắm… học cái gì không học, học được cái xương cứng của cha ngươi… Được. Chiến Thượng Thiên, chúng ta sẽ không giết ngươi… nhưng Chiến Thiên môn và Phục Ma giáo sẽ không còn tồn tại nữa.” Nhất Kiếm lão già bị chọc tức nghẹn họng khàn khàn nói.

“Hừ.” 

Chiến Thượng Thiên rên lên một tiếng, hắn hắn mắt cao ngạo ngạo nghễ trên trời cao nhìn xuống chúng sinh bình thản nói:

“Diệt Chiến Thiên môn ta… Ngươi xứng.”

Nói rồi, Chiến Thượng Thiên hơi khom người. 

Phải, hắn khom người… 

Nhà họ Chiến nổi danh xương cứng nhất thiên hạ lại khom người.

Chiến Thượng Thiên giọng cung kính nói:

“Thỉnh Dưỡng Thiên Điện các vị Thiên nữ phù hộ Chiến Thiên môn.”



“Cái gì… Hắn đang làm gì…”

“Dưỡng Thiên điện là cái gì? Các ngươi đã từng nghe qua sao?”

“Ta không biết… Môn chủ, ngài có biết không?”

...

Một cái tên lạ lẫm, không ai biết Dưỡng Thiên điện là cái gì, ở trong Chiến Thiên môn có địa vị như thế nào mà đến tận Chiến môn chủ cũng phải cung kính.

Nhạn lão đầu và Nhất Kiếm lão già ánh mắt khác thường như nghĩ ra điều gì. Bọn hắn nhìn nhau và nhìn ra trong mắt nhau vẻ kiêng kỵ rõ ràng.

Cả hai lão đều gầm lên:

“Tất cả cảnh giác, tất cả đệ tử bày trận phòng thủ lui hết xuống phía sau.”

Bây giờ đến lượt đám chính đạo lui lại.

“Ngươi ngươi và ngươi nữa… Các ngươi lui về chủ trì trận pháp bảo vệ các đệ tử.” Nhất Kiếm lão già chỉ tay về phái mấy tên Hóa Thần sơ kỳ nói.

Độ Thần Hải các vị chưởng môn không hiểu tiến tới hỏi thăm:

“Độ thái thượng chưởng môn, rốt cuộc là…”

“Đại địch.” Lão ta ngắn gọn trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.